KIẾM CHÂU DUYÊN - Trang 134

đứng giữ rồi một mình vào gõ cổng chùa.
Tiếng gõ cổng vừa dứt thì thấy ở trong có tiếng người hỏi lên rằng:
- Có phải Trư đại gia đấy không? Sao hôm nay đến muộn thế!
Nói đoạn thì thấy người đàn ông ứng lên rằng:
- Phải, chính tôi đây. Hôm nay tôi đến sớm thế này còn kêu là muộn nữa
sao? Mau mau mở cửa cho tôi.
Nói tới đó thì thấy ở trong tiếng cười khúc khích nổi lên, rồi cánh cửa mở
tung ngay ra.
Người đàn ông lại quay lại dặn tên người nhà rằng:
- Ngươi đứng đấy coi ngựa và trông cổng đó. Hễ có ai vào thì phải giật
chuông báo hiệu cho mau, đúng như mọi hôm mới được.
Nói xong liền quay ngoắt đi vào, rồi hai cánh cổng chùa lại khép chặt ngay
lại.
Đằng này Tấn Từ đợi cho bọn kia đi vào xong rồi, trong bụng biết rõ là bọn
họ có việc tư tình với nhau, bèn lẳng lặng lừa ra để xem tên người nhà hành
động ra sao. Bấy giờ tên người nhà kia buộc con ngựa vào một bên cổng,
rồi ngồi thụp xuống ở ngưỡng cổng để coi.
Tấn Từ liền chạy xổ lại lừa miếng bất thần, nắm chặt lấy tay tên kia, giơ
thanh đao loang loáng lên mặt, mà đe nẹt rằng:
- Muốn sống câm mồm hễ kêu là ông chém chết.
Nói tới đó liền quay ra khẽ lên hiệu gọi Châu Linh và Diêu Tú cùng đến.
Tên người nhà kia thầy ba người đều cầm đao sáng loáng ở tay, ra vẻ dữ
tợn, thì run sợ hết hồn vội nói lên rằng:
- Lạy các quan, con là đầy tớ người ta, con đi hầu hạ đói rách, có việc gì
các quan dạy bảo, con xin vâng theo. Các quan đừng giết con mà tội
nghiệp...
Tấn Từ lại trỏ vào mặt tên người nhà mà rằng:
- Ta không giết ngươi làm gì, nhưng cái người cưỡi ngựa lúc nãy là ai?
Ngươi phải nói thực cho ta biết đã...
Tên người nhà run sợ mà rằng:
- Thưa ngài, hắn là chủ nhân của tôi, tên là Trư Lương, ở Trư gia trại cách
đây chừng mấy dặm đường...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.