KIẾM CHỦNG - Trang 123

Kiếm quang đâm tới, người mặc cẩm bào bỗng giống như ảo ảnh trong

nước, đột nhiên tan biến. Một cơn sóng từ ánh trăng tuôn ra, một tiếng
kiếm ngân cũng theo cơn sóng vang lên khắp nơi, ánh trăng khiến vạn vật
run rẩy, cây cối núi đá lặng lẽ đổ vỡ.

Một kiếm tung bay theo sau nó chính là đạo nhân áo bào trắng buổi

trưa, tới tận lúc này vẫn chưa hề rời đi.

Sau khi một kiếm của y đâm vào không khí thì lại vọt lên Cửu Thiên rồi

lại đâm xuống lần nữa, mục tiêu lần này là đỉnh Ma Thiên Lĩnh, ở lúc đó
chẳng biết tự bao giờ đã có một người trẻ tuổi mặc cẩm bào. Gã đứng trên
đỉnh núi của Ma Thiên Lĩnh, bộ cẩm bào bay dưới ánh trăng, trong ngọn
gió. Gã đã trông thấy một kiếm lăng không phóng tới nhưng biểu lộ không
có chút biến hóa nào.

Áo trắng tựa ảo ảnh, một kiếm đâm tới, trong ánh trăng, những nơi kiếm

quang đi qua tựa như có hàng vạn tiếng kêu nhỏ bé tạo thành tiếng kiếm
ngân vang.

Xuyên thấu mặt trăng, đâm nát hư không.

Người trẻ tuổi đứng lặng trên đỉnh Ma Thiên Lĩnh tựa như cát bụi, biến

mất trước kiếm, trên đỉnh núi có bóng người lóe lên, trên đỉnh một cây tùng
mọc trên vách đá có thêm một người đang đứng. Thân như tuyết hồng,
đứng trên đầu cành, phiêu phù trong gió Đạo nhân áo trắng đâm trượt lập
tức đạp trong hư không tràn ngập ánh trăng tựa như đạp trên đất bằng, chỉ
vài bước đã lại lên tới Cửu Thiên rồi lại đâm một kiếm nữa từ trên xuống.
Chỉ là một chiêu kiếm này lại khác với những chiêu kiếm lúc trước, ngay
khi đâm xuống kiếm tựa như vì quá nhanh cho nên đã bị không gian xé nát,
một kiếm hóa hai, hai kiếm hóa bốn, bốn kiếm hóa tám, tám kiếm lại biến
thành vô số thanh kiếm, một tiếng nổ vang rền trong hư không, từ dưới
nhìn lên tựa như đang có một cơn mưa kiếm rơi xuống, bao phủ toàn bộ
đỉnh núi, trong nháy mắt ngọn núi kia cũng đã có cả trăm lỗ ngàn vết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.