KIẾM CHỦNG - Trang 124

Nhưng người trẻ tuổi mặc cẩm y đứng trên cành thông đã biến mất.

Đạo nhân áo trắng cũng không biểu lộ gì, ánh mắt giống như kiếm, lạnh

như băng.

Nhưng lần này không đợi y bay lên Cửu Thiên thì trong hư không đã

vang lên một thanh âm ôn hòa nhưng mờ ảo: “Di sơn chuyển nhạc”

Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, một ngọn núi khổng lồ từ trên Cửu Thiên

rơi xuống giống như trời sập vậy. Cương phong tứ tán, thế nhưng ngọn núi
trung tâm lại không có một ngọn gió nào cũng không có một chút thanh âm
nào tựa như đang nằm trong trạng thái chân không. Núi còn chưa rơi xuống
thì đại thụ trong núi đã đổ rạp, dã thú bỏ chạy thục mạng.

Đạo nhân áo trắng nhìn cự sơn đang đập xuống đầu, trong mắt không có

một chút sợ hãi nào, thậm chí còn không có cả một tia cảm tình. Y vẫn bay
lên trời, nhằm thẳng ngọn núi đang rơi xuống, cả người giống như bị bao
phủ trong một tầng kiếm quang, một kiếm đâm thẳng lên.

Từ đầu tới cuối chỉ thấy một người áo trắng đang bay lên trời, bay về

phía một ngọn núi lớn đang rơi xuống.

Kim Tương Đế nhìn ngọn nùi này áp xuống đầu, chỉ nhìn mà thôi, từ

lúc độ ấm trên người Thanh Y trở nên lạnh như mặt đất thì hắn đã tiến vào
trạng thái trống rỗng này, những thứ trong mắt giống như dấu vết của một
người đi trong sa mạc, chỉ trong chốc lát đã bị gió vùi lấp.

Nhìn từ chỗ của Kim Tượng Đế cũng chỉ có thể chứng kiếm một cái áo

trắng phảng phất như bị gió thổi về một vùng đen kịt trên chin tầng trời.

Tiếng kiếm ngân vang trong thiên địa, thật lâu không dứt. Đạo nhân áo

trắng không có ý thối lui, muốn dùng kiếm chém nát ngọn núi này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.