KIẾM CHỦNG - Trang 127

Đột nhiên trong cự sơn có một đạo ánh sáng trắng lao ra bay thẳng lên

bầu trời đầy sao, thổi bay một đám mây. Ngay khi bạch quang lao ra khỏi
đỉnh núi thì ngọn núi đá lớn lặng lẽ vỡ vụn, đạo nhân áo trắng lao thẳng tới
Cửu Thiên.

Đúng lúc này một tiếng kiếm ngâm mạnh mẽ vang vọng khắp trong

thiên địa. Còn đạo nhân áo trắng trong tiếng ngâm của kiếm đã đạp không
lao về phía Sư Đà Vương biến mất, trên người y bao phủ một tầng kiếm
cương, cực kì bắt mắt dưới ánh trăng, y sải bước tựa như xé nát hư không
trong chớp mắt đã biến mất.

Thanh Y mặc một bộ phượng hoàng bào màu đỏ thẩm đứng trên đỉnh

núi dưới ánh trăng, trên tay nâng một con Tiểu Kim Xà, nhìn lên trời cao,
nhìn về hướng hai người biến mất, vẻ mặt mơ ước.

“Hắn là ai?” Kim Tượng Đế đột nhiên nhẹ giọng hỏi.

Thanh Y định thần lại vừa nhìn Kim Tượng Đế vừa cười nói: “Tại sao

khi nãy hắn rời đi lại không cất tiếng hỏi lần nữa?”

“Ta sợ hắn nghe được sẽ quay đầu lại giết chúng ta” Kim Tượng Đế nói.

“Thế tại sao lúc trước lại không sợ”

“Bởi vì ta nghĩ tới việc cô đã bị hắn giết?”

“Vậy thì có liên quan gì tới việc hỏi tên đâu?”

Kim Tương Đế tựa như suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta cũng không rõ, ta

muốn biết tên hắn là gì để về sau nếu ta biến hóa, có được pháp lực cao
cường sẽ đi tìm hắn báo thù cho cô”

Thanh Y trầm mặc hồi lâu rồi đột nhiên giãn mặt mỉm cười nói: “Không

tệ, không tệ, tiểu gia hỏa coi như cũng có lương tâm, không uổng công ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.