KIẾM CHỦNG - Trang 133

Thanh Y vội biến thành một cơn gió rồi bắt đầu bỏ chạy thật xa.

Kim Tượng Đế thầm nghĩ tên Hoa Thanh Dương này quả là một người

không biết đạo lý, cứ gặp người là giết, gặp người là đánh, không buồn hỏi
người khác là ai. Hắn không tận mắt nhìn cuộc chiến, bởi khi Thanh Y
dừng lại nhìn thì chỉ thấy kiếm khí trùng thiên, dưới ánh mặt trời sáng lòa
chói mắt nhưng tình hình chiến đấu trong núi như thế nào thì không nhìn
được.

Thanh Y nhìn một lúc rồi đột nhiên nói: “Không biết tới lúc nào chúng

ta mới có thể không phải trốn, mới có thể xem người trong thiên hạ như làn
gió mát thôi”

Quay đầu, nàng lại hóa thành một làn gió tan vào trong không gian.

Cứ tiếp tục đi về phía trước, vẫn nhằm về phía Sư Đà Lĩnh bất quá trong

lòng Kim Tượng Đế không biết vì sao đã không còn háo hức với Sư Đà
Lĩnh rồi. Tuy vậy lòng cầu đạo của hắn vẫn không giảm nửa phân.

Nhưng đi không được một ngày thì đột nhiên có một đạo sĩ ngôi trên

tảng đá, đạo bào màu xanh, trước ngực nhuốm máu, chính là vị đạo sĩ khi
trước mà họ đã gặp ở Ma Thiên Lĩnh.

Thanh Y ngẩn người ra một chút vừa muốn tránh khỏi đạo sĩ thì đạo sĩ

kia đột nhiên mở mắt nói: “Ha ha, không ngờ lại gặp các ngươi ở chỗ này”

“Là ngươi cố ý ở đây chờ chúng ta” Thanh Y nói thẳng, ngữ khí cực kì

cảnh giác.

Kim Tượng Đế lại không cho là như thế, lần này hẳn cũng là tình cờ,

nhìn dáng vẻ của y thì đã bị trọng thương, chờ chúng ta làm gì, chúng ta
đâu thể giúp y được. Quả nhiên đạo sĩ lắc đầu nói: “Ta chờ các ngươi làm
gì, có thể gặp các ngươi lần nữa cũng có thể coi là duyên phận.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.