KIẾM CHỦNG - Trang 161

“Sắp chết ư, chuyện gì xảy ra thế?”

Người nọ trầm mặc, không đáp Trong một sơn cốc cách vùng sơn mạch

không biết tên kia rất xa, có một đạo tinh quang từ trên trời rơi xuống. Một
con Kim Xà xuất hiện trên mặt đất sau đó ánh sao hóa thành một người.

Kim Tượng Đế bị ánh sao bao phủ, chỉ trong một sát na thì khung cảnh

trước mắt đã biến đổi, khi có thể nhìn rõ thì đã tới trong một sơn cốc lạ lẫm.
Vội ngẩng đầu nhìn Tuệ Ngôn chỉ thấy ngực y là một vùng đỏ thẫm, máu
tươi đã sớm thấm ướt quần áo.

“Sư huynh” Kim Tượng Đế kinh hô một tiếng rồi nói không thành lời.

Tuệ Ngôn ngẩng đầu nhìn bầu trời. Nơi đó có mây trắng ung dung có

hạc điểu chao liệng.

Cách đó không xa là một bụi đỗ quên hoa đã sớm tàn, trên mặt đất rơi

đầy hoa đỏ.

Ngay sau khi Kim Tượng Đế hô lên một chữ sư huynh thì ánh sao trên

người Tuệ Ngôn chậm rãi tan dần, mái tóc đen dài của Tuệ Ngôn mất đi
màu đen bóng trở lại màu xám trắng, gương mặt tuấn tú cũng trở thành già
nua.

“Sư huynh…” Thanh âm của Kim Tượng có chút run rẩy.

Trong lòng hắn rất khó chịu, phảng phất như có thứ gì đó đặt trong trái

tim. Loại cảm giác này hắn đã trải qua hai lần, một lần là sau khi huyễn
hình chạy tới nhà lão phu tử thì biết ông đã tiên thăng, đó là lần đầu tiên
hắn có cảm giác này. Còn lần thứ hai là khi Thanh Y bị Hoa Thanh Dương
chém đứt cổ họng, hắn nghĩ rằng Thanh Y đã chết nên khi đó trong lòng
hắn không chỉ có áp lực mà còn có cả một chút sát ý mà chính hắn cũng
không hay. Còn lần này bất luận là đau đớn hay oán hận càng mãnh liệt hơn
nhưng chính hắn lại không ý thức được điều này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.