KIẾM CHỦNG - Trang 184

Từ xa nhìn lại chi thấy dưới một bụi hoa đỗ quyên đầu Kim Tượng Đế

ngẩng lên nhìn người đứng khắp sơn cốc, xung quanh hắn dã thú chết nằm
la liệt giống như đang tế tự. Kim Tượng Đế nhìn một vòng rồi sau đó lớn
tiếng nói: “Trong nhân gian có câu có thể cứu mạng người sắp chết thì cả
đời sẽ an tâm. Các ngươi đều là kẻ đắc đạo, chỉ cần cản trờ thì có khó gì
nhưng vì sao tất cả đều lạnh lùng như vậy, tất cả đều thấy chết mà không
cứu”

Bốn phía lặng ngắt như tờ không ai đáp lời Kim Tượng Đế cả.

“Sư huynh ta chưa bao giờ đắc tội Hoa Thanh Dương, hắn lại không

ngừng đuổi giết ép sư huynh ta đi lên tuyệt lộ, chết rồi thi cốt cũng không
còn, chẳng lẽ trong thiên địa này không có công đạo hay sao?”

Không có kẻ trả lời chỉ có tiếng gió ô ô than khóc.

“Nếu như có người giúp ta báo thù thì ta nguyện cả đời làm nô, cả đời

phụng dưỡng” Kim Tượng Đế cơ hồ dốc toàn bộ sức lực hô lớn.

“Nếu nhân loại ai cũng giống như Hoa THanh Dương tuyệt tình tuyệt

tính hoặc giống như các ngươi vậy lạnh lùng đáng sợ thì ta nguyện cả đời
này không thoát yêu thân, trầm luân muôn kiếp”

Thanh âm quyết tuyệt vang vọng tới tận vân tiêu truyền đi cực xa trong

đêm tối.

************ Lời dịch giả:

Chương sau đại anh hùng hồi bé của ta xuất hiện: Tôn Ngộ Không, cơ

mà sau khi dịch xong chương này thì có lẽ là ta sẽ tạm dừng tầm 3 đến 4
ngày có thể lâu hơn chút. :)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.