KIẾM CHỦNG - Trang 239

biến mất, trời trở lại đêm tối, trong thời khác này, trong mắt Kim Tượng Đế
đọng lại hình ảnh viên hầu dịu dàng ngoan ngoãn đi theo chân nàng.

In vào đáy lòng, khắc trong linh hồn, vĩnh viễn không phai mờ.

Kim Tượng Đế không biết tại sao lại vậy, hắn dường như đã hôn mê.

Tất cả chỉ là ảo giác, không phải sự thật.

“Vì sao lại thế?” Kim Tượng Đế ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm trống

vắng, trong lòng gào thét.

Không người trả lời hắn, trong bóng tối chỉ có tiêng gió nức nở nghẹn

ngào.

Bầu trời đêm trống vắng giống như cái đêm Tuệ Ngôn chết đi. Lúc này

có lẽ Trí Thông cũng đã chết, trong lòng Kim Tượng Đế thì y dù chết cũng
sẽ không làm thế.

“Đó không phải Trí Thông sư huynh, không phải y…” Trong lòng Kim

Tượng Đế nghĩ vậy, thế nên ngay cả Thanh Y đứng cạnh nữ tử kia cũng
không hắn cũng không để ý tới.

Đêm tối qua đi, trời cũng dần chuyền sáng. Còn Kim Tượng Đế phảng

phất như giống như năm đó đi từ trong núi ra, vào trong nhân gian học tập
văn tự. Đi thẳng về phía tây, cùng hướng với nữ tử thánh khiết kia.

Mấy ngày trôi qua hắn đột nhiên phát hiện ra mình không nhờ nổi tướng

mạo của nàng chỉ biết nàng được bao phủ trong hào quang đầy trời còn
tướng mạo thì căn bản là không hề rõ ràng.

Lại qua vài ngày, hắn nhận ra mình cũng chỉ nhớ tới vùng hào quang

kia, những thứ khác cũng không nhớ nổi nữa. Hắn không biết đó là vì mình
hay là vì pháp thuật của đối phương khiến người khác không thể nhớ kỹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.