KIẾM CHỦNG - Trang 240

Trong núi không có năm tháng cũng chẳng có xuân thu.

Kim Tượng Đế đi trong núi rừng, ngủ thì quan tưởng Linh Đài, tỉnh thì

trèo đèo lội suối.

Hắn không biết pháp lực của mình mỗi ngày lại càng trở nên nồng đậm,

còn Linh Đài cũng càng ngày càng thanh minh, ngọn tuyết sơn nguy nga
càng lúc càng rõ ràng, không giống như trước kia xa tận chân trời, giờ thì
gần ngay trước mắt, vô cùng chân thật.

Xuân đi thu đến, đông tới tuyết bay, hạ hoa đua nở.

Kim Tượng Đế cũng không biết Phương Thốn Sơn ở đâu, hắn chỉ biết

phương hướng thôi, biết rõ Phương Thốn Sơn ở Tây Ngưu Hạ Châu rất xa.

Đi giữa thành trì, biến ảo trưởng thành. Qua sông, vượt núi, phiêu diêu

qua biển.

Trên đường đi gặp phải rất nhiều hung hiểm giống như lời của Tuệ

Ngôn lúc trước, chỉ cần Kim Tượng Đế cẩn thận, có tờ tinh không phù thì
có thể hóa giải hung hiểm. Huống chi lúc này Kim Tượng Đế còn có một tờ
ma viên linh phù, những đạo nhân trừ yêu bình thường căn bản không phải
đối thủ của hắn, hơn nữa trạng thái hiện tại của hắn có rất ít đạo sĩ cảm
nhận được yêu khí tên người hắn.

Trong một ngôi chùa bỏ hoang, có mười người đang ngồi. Trong đó có

Kim Tượng Đế, hắn ngồi trong cùng, thân mặc quần áo thô trần thế bất
nhiễm, tuy ăn mặc cực kì bình thường nhưng lại có một cảm giác xuất trần.

Những người này ở đây trú mưa, Kim Tượng Đế nghe thấy tiếng mửa

rơi trên mái ngói của ngôi miếu, ánh mắt nhìn tượng Phật. Tượng Phật tổn
hại, đầu vai tựa như bị lợi khí chém nhưng đầu vẫn còn hoàn hảo. Hắn cẩn
thận xem mặt tượng Phật, muốn từ trên mặt của nó tìm thấy cảm giác quen
thuộc. Nhưng hắn cảm thấy thất vọng, cảm giác quen thuộc là có, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.