KIẾM CHỦNG - Trang 348

Phong Tín Nhi lại bắt đầu chép sách, nàng chép rất nghiêm túc, những

hàng chữ khải xinh đẹp từ đầu bút tràn ra như dòng suối chảy.

Một cơn gió thổi tới khiến cho ánh đèn lay động, nàng vẫn không ngẩng

đầu, tiếp tục viết: "... Lời của ta rất dễ hiểu, rất dễ làm, mà thiên hạ không
ai hiểu được, làm được. Lời của ta có tôn chỉ, việc của ta có căn bản. Vì
thiên hạ không hiểu ngôn luận của ta nên không biết ta. Người hiểu ta rất ít,
người theo cũng rất hiếm. Cho nên thánh nhân bận áo vải thô mà ôm ngọc
quí trong lòng."

"Chữ tốt."

Trong tai Phong Tín Nhi đột nhiên vang lên một giọng nói, thanh âm rất

thuần khiết. Nàng ngẩng đầu, trước cửa sổ không biết từ lúc nào đã có một
người, mặc một bộ y bào màu ám kim, đầu quấn một chiếc khăn lụa đen.
Mi thanh mục tú, người có chút gầy phảng phất như phiêu diêu ngoài trần
thế. Nhưng hấp dẫn Phong Tín Nhi nhất lại là đôi mắt, tròng mắt không lớn
mà hẹp dài. Không biết vì sao Phong Tín Nhi cảm thấy đôi mắt hắn có một
cảm giác như xa cách cả ngàn dặm, giống như thanh âm của hắn vậy, tinh
khiết không dính chút thế tục nào.

“Người là Tuệ Ngôn sư tổ?”

Phong Tín Nhi ngẩn ra một chút rồi bừng tỉnh, đứng dậy vui mừng hỏi.

“Không, ta là sư đệ của hắn, Như Hối” Thanh âm vẫn thanh tĩnh tựa

như màu đen thuần khiết của đêm tối vậy.

Kim Tượng Đế nói đạo hiệu Như Hối của Linh Đài Tông, hai cái tên

của hắn đều ký thác những tâm ý khác nhau của hai vị ân sư.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.