KIẾM CHỦNG - Trang 69

Lúc này thì Kim Tượng Đế đã biết tên nàng, đó là một hôm khi ngồi

trên một ngọn núi trọc ngắm nắng chiều, thiếu nữ đột nhiên bảo hắn gọi
nàng là Thanh Y, cũng nói rằng về sau phải gọi nàng là Thanh Y cô nãi nãi.
Kim Tượng Đế nghi hoặc hỏi vì sao thì nàng bảo trên đời này cô nãi nãi
nhiều lắm nếu chỉ gọi không như vậy thì làm sao biết ai với ai được.

Những ngày gần đây, Kim Tượng Đế cảm thấy nàng nói rất nhiều,

không ngơi mồm. Hắn cũng không biết rằng mình nghe được bao nhiêu,
thậm chí cả khi niệm thầm “Thái Thượng vi ngôn” cũng bị nàng quấy rầy.

Bất quá Kim Tượng Đế biết rằng nàng vẫn đang tìm một tiên môn đạo

phái nữa, nói cách khác hắn lại phải nghĩ cách đào tẩu rồi, tuy lần trước
không thành công nhưng hắn luôn cho rằng đó là vì trốn không đủ xa. Chỉ
là thi thoảng nghĩ tới tình cảnh trước Huyền Thiên môn thì luôn tự hỏi
mình vì sao khi đó mình không bỏ trốn. Thanh Y cô nãi nãi cũng từng hỏi
như vậy, khi đó hắn đáp: “Tiên sư từng nói cứu người cũng là cứu mình”.
Lý do này chính hắn cũng không tin bởi trước kia có thể hắn sẽ không làm
những chuyện như vậy.

Đột nhiên có một hôm, nàng gặp được một đạo sĩ, Thanh Y lập tức đi

theo đạo sĩ tới một ngọn núi, nhìn hắn đi vào một đạo quan. Thanh Y trốn
sau một gốc cây hưng phấn thì thầm: “Huyền Thiên biệt viện, đây là đạo
quan của Huyền Thiên Môn, bên trong nhất định có pháp quyết tu luyện”

Kim Tượng Đế nghĩ thầm chẳng lẽ nàng còn định đi bái sư nữa sao.

Nhưng khi suy nghĩ đó mới xuất hiện thì Thanh Y đã nhẹ nhàng nhưng

gấp gáp nói: “Đạo sĩ ở đây nhất định không có pháp lực cao cường, chúng
ta đi vào, trộm một quyển pháp quyết tu luyện ra, sau đó tìm một sơn cốc
linh khí dồi dào tu luyện, mấy trăm năm sau là có thể thành tiên rồi”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.