KIẾM KHÁCH LIỆT TRUYỆN - Trang 13

kiến lại thêm phần sợ hãi.
Đến buổi chiều ngày thứ sáu đã xảy ra một chuyện. Mỗi ngày,
Kokuma chỉ ăn một buổi. Chiều hôm ấy, hắn mò xuống làng chài ngoài
thành để lấy thức ăn thì đã thấy bốn kiếm khách chờ sẵn, thách đấu với hắn
bằng kiếm thật.
- Ở đây chẳng phải trước cổng thành nên ta sẽ rút kiếm. Liệu hồn!
Báo rồi, Kokuma lao tới trước như con chim én. Nhanh quá, chỉ
trong sát na

[2]

hai kiếm khách đã ngã xuống, máu phun có vòi. Một kẻ

khác chớp thời cơ đâm từ sau lưng Kokuma. Hắn nhanh nhẹn tránh được
rồi thuận tay huơ ngược lưỡi kiếm. Tên còn lại trông thấy hoảng hồn bỏ
chạy mất dạng. Rồi tiếng đồn về hắn lang rộng khắp Edo, lọt vào tai
Tokugawa Ieyasu.
Lúc bấy giờ, không hiếm những võ sĩ xuất thế lập thân nhờ vào tài
võ nghệ. Nhưng thời kỳ chiến loạn trăm năm đã gần đến hồi kết thúc. Khi
Toyotomo Hideyoshi diệt họ Hojo ở Odawara, thì họ Toyotomi đã gần như
bình định được thiên hạ, vì thế mà nhu cầu về võ sĩ cũng giảm hẳn đi. Nếu
không phải là kẻ cực kỳ xuất chúng bạt quần thì khó lòng mà tìm được
công danh.
Lúc đầu, người ta gọi Kokuma là “kỳ nhân” rồi sau khi chứng kiến
tài nghệ của hắn, các võ tướng và chư hầu có dinh thự ở Edo tự nhiên âm
thầm chú mục đến hắn.
Đến ngày thứ mười, lại thêm hai kẻ thách đấu nữa bị hạ.
Nếu cứ như thế này thì quả nhiên cái danh hiệu “Nhật Bản vô song”
cũng không phải là nói khoác. Rồi có cả vị chư hầu và Hatamoto nào đó
đến mời hắn về phục vụ. Nhưng hắn từ chối thẳng thừng và cứ tiếp tục ngồi
trước cổng thành.
- Vậy mục đích của hắn là gì?
Nhiều người tự hỏi. Có kẻ cười ngạo. Có lẽ hắn đợi lời mời từ một
nhà nào đó cao giá hơn.
Đến ngày thứ mười ba lại có thêm năm kẻ đại bại dưới tay Kokuma.
Như thế này sẽ không còn ai dám khiêu chiến với hắn mất.
- Quả là một tay kiếm cừ khôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.