KIẾM SỐNG - Trang 109

hoe mà bác xoắn nhọn lại như một cái kim. Khi có mụ hành khách nào điệu
bộ suồng sã, dễ tính lên tàu, bác quẩn quanh bên mụ ta với vẻ rụt rè, nhút
nhát như một kẻ hành khất. Bác nói với mụ ta bằng giọng ngọt ngào và rầu
rĩ; nước bọt sùi ra cả môi, thỉnh thoảng bác lại lia nhanh cái lưỡi ghê tởm ra
quét nước bọt. Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác rằng mấy tên đao phủ
cũng đều phì nộn như vậy cả.

- Phải biết cách kích thích bọn đàn bà mới được. – Bác ta dạy Sergei và

Maksim.

Bọn này phồng má, đỏ mặt, chăm chú nghe bác ta nói.

- Đồ châu Á. – Bác Smouri khàn khàn nói ra vẻ kinh tởm rồi nặng nề

đứng dậy, ra lệnh cho tôi. – Peskov, đi thôi!

Về buồng riêng, bác vứt cho tôi một quyển sách nhỏ bìa da rồi nằm dài

lên cái giường kê áp vách buồng ướp lạnh.

- Đọc đi!

Tôi ngồi lên một thùng mì ống và đọc rất tận tâm:

“Umbracul, sặc sỡ những tinh cầu, có nghĩa là kết nối hòa hợp với vũ

trụ, nhờ đó mà giải thoát mình khỏi bọn phàm tục và bọn phóng đãng”

[44]

Bác Smouri hút xong điếu thuốc, phào khói, càu nhàu:

- Đồ lạc đà! Viết với lách…

- “Để hở ngực trái chứng tỏ sự trinh bạch của lòng mình.”

- Ai để hở?

- Không thấy nói đến.

- Thế có nghĩa là đàn bà đấy… Hừ, bọn phóng đãng!

Bác nằm nhắm mắt, tay duỗi ra làm gối, điếu thuốc lá dính vào bên

mép thong thả bốc khói. Bác đưa lưỡi sửa lại điếu thuốc, hít mạnh đến nỗi
trong ngực bác có tiếng réo, gương mặt to lớn chìm trong khói thuốc. Đôi
khi, tưởng bác đã ngủ, tôi ngừng đọc, ngắm nghía quyển sách đáng nguyền
rủa ấy, nó làm tôi chán đến phát lợm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.