KIẾM SỐNG - Trang 113

Ngắc ngứ từng câu, bác kể những mẩu chuyện trong đời đi lính của

bác. Tôi không sao nắm được ý nghĩa của những mẩu chuyện ấy vì tôi thấy
chúng không lí thú lắm, hơn nữa bác lại không kể từ đầu, chỉ nhớ đâu nói
đấy.

- Trung đoàn trưởng liền gọi tên lính này đến và hỏi: “Trung úy đã nói

với mày những gì?” Lính có nhiệm vụ phải trả lời cho thật đúng, thế là tên
lính nói hết đầu đuôi câu chuyện. Còn tay trung úy thì nhìn tên lính như nhìn
một bức tường, rồi quay lưng đi, cúi đầu xuống. Thế đấy…

Bác đầu bếp cáu kỉnh phào khói, càu nhàu:

- Lúc bấy giờ tao đâu có biết điều gì nên nói, điều gì không? Thế là

người ta bỏ tù tay trung úy, còn mẹ tay ấy thì nói rằng… Ôi, trời ơi, tao nào
có biết gì đâu…

Trời nóng nực. Mọi vật khẽ rung rinh, rì rầm. Bên ngoài bức vách sắt

của buồng tàu, bánh xe tàu thủy ầm ầm khuấy động mặt nước. Dòng sông
chảy thành một dải rộng lướt qua mặt ô cửa sổ tròn, xa xa lờ mờ hiện ra dải
bờ cỏ và những hàng cây. Khi thính giác đã quen với mọi âm thanh ầm ĩ thì
xung quanh tựa như đều lặng lẽ, mặc dầu ở mũi tàu có một thủy thủ vẫn rầu
rĩ rống lên:

- Bâ…ẩy, bâ…ẩy…

Tôi chẳng muốn tham dự vào việc nào cả, chẳng muốn nghe cũng

chẳng muốn làm. Tôi chỉ muốn ngồi dưới bóng râm nào đấy – nơi không có
mùi mỡ ngầy ngậy và oi nồng của bếp núc – mơ mơ màng màng ngắm cuộc
sống lặng lẽ, mỏi mệt này lướt trên mặt nước.

- Đọc đi! – Bác đầu bếp giận dữ ra lệnh.

Cả đến những người hầu bàn hạng trên cũng sợ bác. Và ngay tay chủ

tiệm trông giống con cá vược hiền lành ít nói hình như cũng sợ bác Smouri.

- Ê, thằng này, đồ con lợn! – Bác quát những người phục vụ trong tiệm.

– Lại đây, thằng ăn cắp kia! Đồ châu Á… Umbracul…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.