KIẾM SỐNG - Trang 115

Từ trong bếp, bác Yaakov Ivanovich đi ra, mặt đỏ bừng và ướt đẫm mồ

hôi. Bác đứng gãi cái đầu nhẵn thín rồi phất tay một cái, bỏ đi hoặc nói vọng
lại từ xa:

- Cá sterlet

[49]

ngoẻo cả rồi…

- Thôi được, cho vào món canh thập cẩm…

- Nhưng nếu họ đòi canh cá hay cá hấp thì sao?

- Cứ làm đi. Chúng nó khắc tọng hết.

Đôi lúc tôi quyết định đến chỗ bác đầu bếp. Bác nặng nề đảo cặp mắt:

- Cái gì?

- Không, có gì đâu!

- Tốt!

Dầu sao, có một lần tôi cũng hỏi chuyện được bác trong những giờ phút

ấy:

- Tại sao bác lại làm cho mọi người phải sợ? Bác vốn hiền từ cơ mà?

Trái với sự chờ đợi của tôi, bác không nổi cáu.

- Đấy là tao chỉ hiền từ với mình mày thôi.

Rồi bác lập tức nói thêm, vẻ hiền hậu và trầm ngâm:

- Mà thực thế, có lẽ tao hiền với tất cả mọi người. Có điều tao không tỏ

ra ngoài mặt. Không nên để kẻ khác biết điều đó, chúng sẽ đè đầu cưỡi cổ
ngay. Người ta thường trèo lên đầu lên cổ những thằng hiền lành như một
mô đất khô giữa bãi lầy… Rồi chà đạp… Đi mang bia lại đây…

Uống cốc này sang cốc khác, hết cả chai, bác liếm ria mép:

- Chú em

[50]

, chú mà lớn hơn chút nữa thì tao có thể dạy cho được

nhiều điều đấy. Tao không phải là thằng ngốc, tao cũng có những điều có thể
nói được cho kẻ khác nghe… Mày cứ đọc sách đi. Trong sách có đủ những
điều cần thiết đấy. Sách vở không phải là trò vô bổ đâu! Có muốn uống bia
không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.