KIẾM SỐNG - Trang 117

Rồi bác bỗng quát tôi:

- Đọc đi chứ, ranh con

[52]

.

Bác lại khóc, và khi Ostap kêu lên trước khi chết: “Cha ơi! Cha có nghe

không đấy?” thì bác khóc òa lên một cách dữ dội hơn và cay đắng hơn.

- Tất cả đều chết hết. – Bác Smouri nức nở. – Tất cả! Hết rồi à? Ôi, thật

là tệ hại! Người như Tarat ấy mới là người! Phải, đấy mới thật là những con
người…

Bác giằng quyển sách từ tay tôi rồi vừa chăm chú ngắm nghía vừa nhỏ

lệ xuống bìa sách.

- Quyển sách hay thật! Thú vị thật!

Sau đó chúng tôi đọc truyện Ivanhoe

[53]

. Bác Smouri rất thích Richard

Plantagenet.

- Đó mới là một ông vua chân chính! – Bác nói một cách tin tưởng.

Còn tôi thì lại cho câu chuyện ấy đáng chán.

Nói chung, sở thích của chúng tôi không giống nhau. Tôi rất say mê

Truyện chú bé Thomas Jones

[54]

– bản dịch cũ của Truyện Tom Jones, đứa

bé bị bỏ rơi, nhưng bác Smouri càu nhàu:

- Vớ vẩn! Tao cần cóc gì thằng Tom ấy? Nó có giúp cho tao được quái

gì đâu, cần phải có những quyển sách khác.

Một hôm, tôi bảo bác rằng tôi biết những quyển sách khác, những sách

bí mật, sách cấm chỉ có thể đọc vào ban đêm, ở dưới các hầm nhà.

Bác trợn tròn mắt, vểnh râu.

- Sao? Mày bịa gì thế?

- Cháu không nói dối đâu. Có một cố đạo hỏi cháu trong buổi xưng tội

về những quyển sách ấy. Và trước đó, chính cháu đã trông thấy người ta đọc
những quyển ấy, họ còn khóc nữa…

Bác đầu bếp cau mày nhìn thẳng vào mặt tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.