KIẾM SỐNG - Trang 118

- Ai khóc?

- Cô tiểu thư ngồi nghe. Còn cô kia thì sợ đến nỗi bỏ chạy mất.

- Mày nói mê đấy, tỉnh lại đi. – Bác Smouri vừa nói vừa từ từ nhắm mắt

lại.

Sau một phút yên lặng, bác lẩm bẩm:

- Tất nhiên là ở một nơi nào đó, phải có… một điều gì thầm kín. Không

thể nào không có được… Tao không còn ở vào lứa tuổi đó nữa, và tính tao
cũng không… Tuy nhiên…

Bác có thể nói một cách hùng hồn như vậy hàng giờ…

Dần dần tôi tự nhiên quen đọc và mượn sách đọc một cách hứng thú.

Những điều kể trong sách đều khác hẳn cuộc sống. Chúng dễ chịu hơn, còn
cuộc sống thì mỗi ngày một nặng nề.

Bác Smouri cũng ham đọc sách hơn. Bác thường bắt tôi bỏ dở công

việc.

- Peskov, đi lấy sách ra đọc.

- Cháu còn nhiều bát đĩa chưa rửa lắm.

- Thằng Maksim sẽ rửa cho.

Với giọng gắt gỏng, bác xua người rửa bát chính đi làm thay công việc

cho tôi. Anh ta tức tối đập vỡ cốc để trả thù. Người chủ tiệm hiền lành báo
trước cho tôi biết:

- Tao sẽ đuổi mày khỏi tàu đấy!

Một lần Maksim cố ý để sót mấy cái cốc trong chậu nước bẩn lẫn nước

trà uống thừa. Tôi hắt nước ra ngoài thành tàu và hắt luôn cả mấy cái cốc
xuống sông.

- Đó là lỗi của tôi! – Bác Smouri nói với chủ tiệm. – Ông ghi vào tài

khoản tôi.

Bọn phục vụ trong tiệm bắt đầu lườm nguýt và bảo tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.