KIẾM SỐNG - Trang 120

Bác Smouri lôi tôi khỏi tay của Sergei và Maksim rồi túm tóc, đập đầu

họ vào nhau và ẩy họ ra. Cả hai cùng ngã quỵ xuống…

- Đồ châu Á! – Bác nói với Yaakov rồi đóng sập cửa ngay trước mặt

bác này.

Vừa đẩy tôi, bác vừa rống lên:

- Cút đi ngay!

Tôi chạy ra đằng lái. Bầu trời đêm đầy mây. Sông đen sẫm. Hai con

đường nhỏ màu xám sau đuôi tàu đang sôi lên và tách ra về phía đôi bờ
không thấy rõ. Chiếc sà lan được kéo theo nằm giữa hai con đường đó.
Những đốm lửa đỏ hiện ra, lúc ở bên phải, lúc ở bên trái, không soi rõ được
gì, rồi lại biến mất sau những chỗ ngoặt bất ngờ của bờ sông. Sau đấy, đêm
như đen tối thêm và tôi càng thấy khổ sở hơn.

Bác đầu bếp chợt đi đến, ngồi xuống cạnh tôi, thở dài với vẻ mặt nặng

nề và đánh diêm châm thuốc hút.

- Chúng nó kéo mày đến với con ấy à? Hừ, lũ đốn mạt! Tao nghe được

chúng nó mưu tính với nhau…

- Bác đã cứu cô ta khỏi bọn họ chứ?

- Cô ta ấy à? – Bác chửi cô con gái bằng mấy câu thô tục và nói tiếp,

giọng nặng nề. – Tất cả bọn ở đây đều là một lũ chó chết. Cái tàu thủy này
còn tệ hơn ở thôn quê nhiều. Mày đã sống ở nhà quê chưa?

- Chưa ạ.

- Thôn quê hỏng cả! Nhất là mùa đông.

Vứt mẩu thuốc qua thành tàu, bác lặng yên một lúc rồi tiếp:

- Ở trong cái chuồng lợn này, mày đến hỏng mất! Tao thương hại mày,

con chó con ạ. Và thương cho cả mọi người. Đôi khi tao chẳng biết làm thế
nào nữa… Đến nỗi muốn quỳ xuống mà hỏi họ: “Các người làm gì thế, hở
lũ chó má kia? Sao lại thế, hở lũ mù quáng kia?” Thật là lũ ngu xuẩn…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.