KIẾM SỐNG - Trang 124

Việc mất gà và khóc lóc này đã làm hại anh lính. Nửa giờ sau, mọi

người trên tàu đều giễu cợt anh, họ đến sát anh, nhìn thẳng vào mặt anh và
hỏi:

- Anh chàng này đây à?

Rồi họ phá lên cười rũ rượi, cái lối cười chọc tức thật lố bịch.

Ban đầu anh lính không nhìn ai, không nghe thấy tiếng cười. Anh lấy

tay áo bằng vải hoa đã cũ quệt nước mắt, tựa như giấu những giọt nước mắt
vào trong tay áo. Nhưng chẳng bao lâu cặp mắt nâu của anh lóe lên vẻ giận
dữ, anh cất giọng miền Vyatka líu ríu như tiếng chim ác là:

- Sao các người lại cứ giương nhỡn cầu ra mà nhìn tôi như thế? Đem

mà băm vằm các người ra…

Điều đó càng làm đám người thêm nhộn nhạo. Họ chọc vào người anh,

túm lấy áo, lấy tạp dề của anh, trêu anh như trêu một con dê và cứ như vậy
chòng ghẹo anh cho đến tận bữa trưa. Sau bữa ăn, một người cắm miếng
chanh vắt rồi vào đuôi thìa gỗ rồi buộc vào dải tạp dề sau lưng anh lính. Khi
anh ta bước đi, cái thìa lủng lẳng sau lưng. Mọi người cười rộ lên, còn anh
thì cứ chạy ngược chạy xuôi như một con chuột nhắt bị bắt, không hiểu vì
sao người ta lại cười.

Bác Smouri lặng lẽ theo dõi anh lính với vẻ đứng đắn, gương mặt bác

giống hệt mặt đàn bà.

Tôi thấy thương hại anh lính. Tôi hỏi bác đầu bếp:

- Có thể bảo anh ấy biết chuyện cái thìa không, bác?

Bác yên lặng gật đầu.

Khi tôi nói cho anh lính biết người ta cười cái gì, anh liền quờ ngay

được cái thìa, giật ra, ném xuống sàn và lấy chân giậm lên, rồi anh dùng hai
tay túm tóc tôi. Chúng tôi bắt đầu đánh nhau. Đám người đứng xem rất
khoái chí, họ lập tức quây tròn lại.

Bác Smouri gạt đám người, tách hai đứa tôi ra và đầu tiên kéo tai tôi,

sau kéo tai anh lính. Khi đám người đứng xem trông thấy cảnh anh lính bé

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.