KIẾM SỐNG - Trang 128

Khi tôi mang bánh mì, thịt và rượu vodka tới thì anh lính đang ngồi trên

giường, người lắc lư nghiêng ngả và khóc ti tỉ, sụt sịt như đàn bà. Tôi đặt đĩa
lên cái bàn con và nói:

- Ăn đi…

- Đóng cửa lại.

- Đóng thì tối om.

- Đóng, không có chúng nó lại mò vào…

Tôi bỏ đi. Tôi không thích anh lính. Anh không gợi được lòng trắc ẩn,

lòng thương hại của tôi. Điều đó thật là khó xử, vì bà tôi nhiều lần vẫn dạy:
“Phải biết thương người. Mọi người đều bất hạnh, đều sống chật vật…”

- Mang đến chưa? – Bác đầu bếp hỏi tôi. – Thế nào, nó làm gì ở đằng

ấy?

- Đang khóc.

- Hừ… Đồ bị thịt! Lính tráng gì nó!

- Cháu không thể thương được nó đâu.

- Thế nào? Mày nói sao?

- Phải biết thương người…

Bác Smouri nắm lấy tay tôi, kéo lại gần mình rồi trang trọng nói:

- Không nên thương người một cách miễn cưỡng, nhưng nói càn cũng

không tốt đâu, hiểu chưa? Cháu không nên nghĩ vớ vẩn làm gì, hãy hiểu lấy
mình đã…

Và đẩy tôi ra, bác cau có nói thêm:

- Đây không phải là đất sống của mày đâu! Này, hút một điếu…

Hành vi của đám hành khách dằn vặt tôi, làm tôi bị xúc động mạnh. Tôi

cảm thấy trong việc họ chế nhạo anh lính, việc họ cười hô hố một cách
khoái trá khi bác Smouri xách tai anh ta, có một cái gì đáng sỉ nhục khó tả,
nó đè nặng lên tâm hồn tôi. Sao họ lại có thể thích thú với những trò ghê

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.