KIẾM SỐNG - Trang 130

“Lũ quỷ” liền ngoan ngoãn kéo nhau sang thành bên kia, nhưng ở bên

đó người ta lại đuổi họ đi chỗ khác như đuổi một đàn cừu.

- A, cái lũ đáng nguyền rủa này…

Vào những đêm nóng nực, nằm dưới mái tôn bị thiêu đốt suốt cả ngày

thật là ngột ngạt. Hành khách như những con gián bò lổm ngổm khắp boong
tàu, bạ đâu nằm đấy. Trước khi tàu cập bến, các thủy thủ lấy chân đá họ dậy.

- Ê, sao lại nằm ườn cả ra lối đi thế này! Cút về chỗ ngay…

Họ dậy và mơ màng di chuyển về phía mà người ta đẩy tới.

Những người thủy thủ cũng giống như họ thôi, chỉ ăn mặc là khác,

nhưng lại chỉ huy họ như những viên cảnh sát vậy.

Điều nổi bật dễ nhận thấy nhất trong những con người ấy là cái vẻ lặng

lẽ, rụt rè, phục tùng một cách thảm hại. Và cũng thật lạ lùng, thật đáng sợ
khi thấy dưới lớp vỏ của sự phục tùng đó bỗng nhiên nổ ra một trò tinh quái
tàn nhẫn, vô nghĩa và hầu như luôn là những trò đùa đáng buồn. Tôi có cảm
giác rằng họ không biết người ta sẽ chở họ tới đâu. Người ta cho họ lên bến
nào họ cũng chẳng cần. Họ có lên bến nào đi chăng nữa thì sau một thời
gian không lâu ở trên bờ, họ lại xuống tàu này hay tàu khác để đến nơi nào
đó. Họ như những kẻ lạc đường, không người thân thích. Mọi bến bờ đều xa
lạ đối với họ. Và tất cả bọn họ đều hèn nhát đến mức không thể tưởng tượng
được.

Một lần, vào lúc quá nửa đêm, trong máy có một bộ phận nào đó bị vỡ

và nổ, nghe như súng đại bác. Lập tức boong tàu bị bao phủ bởi một đám
hơi nước dày đặc trắng như mây từ hầm máy tỏa lên, lọt qua mọi khe ngách.
Một người đứng khuất đâu đó kêu thất thanh:

- Gavrilov, sơn đỏ và nỉ…

Tôi ngủ gần buồng máy, trên cái bàn vẫn dùng làm chỗ rửa bát đĩa. Khi

tiếng nổ và sự rung chuyển làm tôi thức giấc, trên boong hãy còn yên lặng.
Hơi nóng phun phì phì trong máy, tiếng búa đập hối hả. Chỉ một phút sau,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.