KIẾM SỐNG - Trang 163

con chó ấy, nhưng mày đừng có viết điều đó vào, mà chỉ viết là “dễ chịu”.
Nó đang còn bé, mới mười bốn tuổi đầu, để nó biết làm gì? Bây giờ thì mày
tự viết lấy như người ta đã dạy mày…

Anh ép sườn trái sát vào tôi, hơi thở nóng phì phào vào tai tôi, anh thì

thầm nhấn mạnh:

- Bảo nó đừng để bọn con trai ôm và sờ vào ngực. Mày viết đi: “Nếu có

kẻ nào nói dịu dàng với em, em đừng có tin. Đó là nó muốn lừa dối em,
muốn làm em khổ…”

Vì cố nín ho nên khuôn mặt đen sạm của anh đỏ tía lên: Anh phồng má,

nước mắt ứa ra; anh cựa quậy trên ghế và thúc vào tôi.

- Anh làm vướng tay quá!

- Không sao, viết đi! “… Nhất là bọn nhà chủ thì em đừng có tin. Gặp

dịp là chúng sẽ lừa dối em ngay. Chúng biết cách nói và hứa hẹn đủ chuyện,
nhưng nếu em tin lời bọn chủ, em sẽ rơi ngay vào nhà thổ đấy. Để dành
được rúp nào thì cứ giao cho giáo trưởng; nếu là người tốt thì ông ta sẽ giữ
giùm. Nhưng tốt hơn hết là em cứ chôn tiền xuống đất, đừng để cho ai thấy
và phải nhớ chỗ đã chôn.”

Nghe những tiếng thì thầm lẫn trong tiếng cót két của cái quạt máy

bằng sắt tây trên tấm cửa thông hơi thật là buồn. Tôi đảo mắt nhìn cửa lò ám
khói và tủ đựng bát đĩa đầy cứt ruồi. Căn bếp vô cùng bẩn thỉu, đầy những
rệp, sặc mùi mỡ cháy, mùi dầu hỏa và khói. Những con gián bò sột soạt
trong mớ đóm trên lò. Tâm hồn tôi tràn ngập nỗi buồn chán, tôi thấy thương
anh lính và cô em của anh ta đến suýt phát khóc. Lẽ nào có thể sống như
vậy? Sống như vậy có gì tốt?

Tôi viết lia lịa, không để ý lắng nghe lời thầm thì của anh Sidorov nữa.

Tôi viết rằng cuộc sống thật buồn chán và đầy tủi nhục, còn anh thì thở dài
bảo tôi:

- Chú viết dài thế, cảm ơn chú nhé. Bây giờ ít ra thì nó sẽ biết là phải sợ

những gì…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.