KIẾM SỐNG - Trang 170

Ngọn nến cháy gần hết. Chân nến sáng nay tôi vừa lau chùi giờ đã nhoe

nhoét mỡ. Cây đèn thờ mà tôi phải trông nom tụt bấc, tắt ngấm. Tôi chạy
ngược chạy xuôi trong bếp, cố giấu mọi vết tích tội lỗi. Tôi nhét quyển sách
vào hốc lò sưởi, loay hoay sửa cây đèn thờ. Mụ vú trong buồng nhảy vào
quát tôi:

- Mày điếc sao? Chuông gọi kìa!

Tôi vội chạy ra mở cửa.

- Ngủ à? – Cậu chủ nghiêm khắc hỏi.

Vợ cậu vừa khệ nệ leo lên thang gác vừa than phiền rằng tôi đã làm mợ

bị cảm lạnh, bà già cũng chửi mắng làu bàu. Vào tới bếp, bà trông thấy ngay
những mẩu nến cháy và tra hỏi tôi ở nhà làm gì.

Tựa hồ bị rơi từ chín tầng mây xuống, tôi nín thinh, chân tay bủn rủn,

sợ bà già tìm thấy quyển sách, nhưng bà ta chỉ kêu la rằng tôi sẽ đốt nhà
mất.

Khi cậu chủ và mợ xuống ăn tối, bà lại phàn nàn:

- Đấy, chúng mày nhìn xem, nó đốt hết cả nến rồi, cả cái nhà này rồi nó

cũng sẽ thiêu nốt…

Bốn người vừa ăn vừa đay nghiến tôi bằng đủ giọng lưỡi. Họ nhắc lại

những lỗi lầm vô tình hay hữu ý của tôi và mang cái chết ra dọa tôi. Nhưng
tôi biết họ nói tất cả những điều đó không phải vì ác tâm cũng không phải vì
lòng thiện mà chỉ vì buồn chán. Thật là kì lạ khi thấy họ rỗng tuếch, lố bịch
làm sao so với các nhân vật trong truyện.

Ăn uống xong, người nặng nề thêm, họ uể oải đi ngủ, mỗi người một

nơi. Bà già, sau khi quấy rầy Chúa bằng những lời than phiền, leo lên lò và
im tiếng. Khi đó tôi mới nhổm dậy, lôi quyển sách trong hốc lò ra và đến
bên cửa sổ. Trời đêm trong sáng, ánh trăng chiếu thẳng vào cửa sổ, nhưng
chữ nhỏ quá không sao đọc được. Mà lòng tôi háo hức muốn đọc sách quá.
Tôi bèn lấy ở chạn một chiếc xanh đồng, thử dùng nó để phản chiếu ánh
trăng lên trang sách, nhưng kết quả càng tệ hơn. Tôi trèo lên cái ghế kê ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.