KIẾM SỐNG - Trang 185

bỗng nhiên vang lên. Tiếng chuông làm chấn động tất cả mọi người trong
nhà, họ mặc nguyên quần áo ngủ, chạy vội ra hỏi nhau:

- Cháy nhà à? Chuông báo động hay sao?

Nhà nào cũng nghe thấy tiếng người chạy xớn xác, tiếng cửa đập sầm

sầm. Một người cầm dây cương dắt một con ngựa chạy qua sân. Bà già la
tướng lên là có kẻ cướp đến phá nhà thờ; cậu chủ bảo bà:

- Thôi đủ rồi mẹ ơi, mẹ cũng nghe thấy, đấy có phải chuông báo động

đâu!

- Thế thì chắc là đức giáo chủ đã mất rồi…

Cậu Viktoruska tụt từ trên phản xuống, mặc quần áo, lẩm bẩm:

- Tôi biết cả rồi. Tôi biết cái gì đã xảy ra rồi!

Cậu chủ sai tôi lên gác thượng xem có thấy ánh lửa không. Tôi cắm đầu

chạy, chui qua ô cửa tò vò và leo lên mái nhà – chẳng thấy có gì là lạ cả.
Tiếng chuông thong thả âm vang trong bầu không khí giá buốt tĩnh mịch.
Thành phố ngái ngủ thu mình xuống sát mặt đất. Những bóng người vô hình
chạy trong bóng tối làm tuyết kêu lạo xạo, tiếng bánh xe trượt tuyết rít lên.
Tiếng chuông vẫn cứ rền ngân, báo hiệu tin chẳng lành. Tôi trở lại phòng.

- Không có ánh lửa nào cả!

- Hừ, trời với đất! – Cậu chủ đã khoác áo, đội mũ, vừa nói vừa vén cổ

áo lên.

Cậu lưỡng lự xỏ chân vào giày cao su. Mợ chủ nài:

- Anh đừng đi! Thôi, đừng đi nữa, anh ơi…

- Có việc quái gì đâu!

Cậu Viktoruska cũng đã quần áo chỉnh tề, giễu cợt mọi người:

- Tôi biết cả rồi…

Khi hai anh em đã ra phố, hai người đàn bà liền sai tôi đặt ấm samovar,

còn họ thì chạy ra ngóng ở cửa sổ. Nhưng gần như ngay lập tức, cậu chủ giật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.