KIẾM SỐNG - Trang 20

Nhiều lần Sascha xui tôi nhằm lúc mụ ngủ bôi xi đen hay nhọ nồi lên

mặt mụ, cắm đinh ghim vào gối của mụ hoặc tìm lối “đùa” mụ, nhưng tôi sợ
không dám làm. Hơn nữa, mụ rất thính ngủ, hay tỉnh giấc. Thức dậy, mụ
thắp đèn, ngồi trên giường nhìn vào một góc nào đó. Đôi khi mụ lại chỗ tôi
nằm phía sau lò sưởi, đánh thức tôi dậy và nói, giọng khàn khàn:

- Mụ không sao ngủ được Leksejka

[16]

ạ. Trong người cứ bồn chồn lo

sợ thế nào ấy! Chú nói chuyện với mụ đi!

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, không hiểu tôi đã kể với mụ những gì. Mụ

ngồi lặng lẽ, người lắc lư. Tôi có cảm giác như thân thể nóng bừng của mụ
thoảng mùi trầm, mùi nến và tưởng như mụ sắp chết đến nơi. Rất có thể là
ngay lập tức mụ sẽ ngã sấp mặt xuống sàn mà chết. Tôi nói to lên để át ý
nghĩ kinh khủng đó, nhưng mụ ngăn tôi lại:

- Suỵt… Nói khẽ chứ, kẻo bọn đểu cáng kia thức giấc lại ngỡ chú là

tình nhân của mụ đấy…

Bao giờ mụ cũng ngồi cạnh tôi theo một kiểu: Lưng khom khom, hai

tay thu vào bụng, hai đầu gối xương xẩu kẹp chặt lấy bàn tay. Vú mụ lép
kẹp. Thậm chí những cái xương sườn nhô ra dưới lần áo gai dày trông hệt
như đai của một cái thùng khô rạn. Mụ ngồi lặng hồi lâu rồi bỗng thầm thì:

- Thà chết quách đi còn hơn là cứ buồn phiền thế này… – Và như hỏi

một người nào. – Sống thế là đủ rồi đấy, còn gì nữa? Thôi, ngủ đi! – Mụ
ngắt lời tôi đang kể, rồi vươn vai, lặng lẽ biến trong màn đen tối của căn
bếp.

“Thật là một mụ phù thủy!…” Sascha nói sau lưng mụ như vậy.

Tôi bảo nó:

- Mày cứ nói thẳng vào mặt mụ ấy xem nào!

- Mày tưởng tao sợ à? – Sascha cãi nhưng rồi nhăn mặt. – Thôi, chẳng

dại gì mà nói. Lỡ mụ là phù thủy thật thì cũng phiền…

Vốn tính quen khinh miệt và hay nổi nóng nên kể cả với tôi mụ cũng

chẳng nể nang gì. Mới sáu giờ sáng mụ đã lôi chân tôi, quát tháo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.