KIẾM SỐNG - Trang 215

- Ai cười đấy, đồ quỷ? – Anh lính đờ đẫn nhìn tôi. – Mày cười thế à?

Chúng nó đã giết tao thừa sống thiếu chết như thế này…

Anh lấy hai tay đẩy tôi ra và lầm bầm:

- Hạn thứ nhất Ilya phát nguyên; hạn thứ hai Georgiy lên ngựa; hạn thứ

ba chớ có đến tôi! Cút ngay, đồ chó sói…

Tôi nói:

- Đừng có vớ vẩn!

Bỗng dưng anh nổi cáu, giậm chân và quát tôi:

- Chúng nó giết tao, thế mà mày còn…

Và anh tống mạnh bàn tay khẳng khiu, bẩn thỉu vào mắt tôi. Tôi hét to,

mắt hoa lên chẳng thấy gì nữa và chạy ra ngoài sân, về phía chị Natalya
đang đi đến. Chị nắm tay lôi Ermokhin tới.

- Đi đi, cái con ngựa này! Em làm sao thế? – Chị túm lấy tôi và hỏi.

- Anh ấy đánh em…

- Đánh à…à…?

Chị ngạc nhiên kéo dài giọng rồi kéo Ermokhin, nói với hắn:

- Đồ quỷ này, may nhé, hãy cảm tạ Chúa đi!

Tôi lấy nước rửa mắt. Đứng từ phòng ngoài nhìn vào, tôi thấy hai anh

lính đã làm lành với nhau, ôm nhau khóc, rồi họ cùng ôm chầm lấy chị
Natalya. Còn chị thì đấm vào tay họ, quát lên:

- Bỏ tay ra, lũ chó này! Tôi là nhân tình, nhân ngãi của các người đấy

hẳn? Đi ngủ cả đi trong lúc nhà chủ của các người chưa về. Nào, nhanh lên!
Không có thì lôi thôi đấy!

Chị đặt họ ngủ như đặt lũ trẻ con, một người nằm trên sàn, một người

nằm trên giường. Khi họ đã ngáy cả, chị ra nhà ngoài.

- Áo xống của chị bẩn hết cả rồi, thế mà định mặc để đi thăm bạn đấy!

Nó đánh em à?… Thằng ngu xuẩn đến thế thì thôi! Rượu chè tai hại như vậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.