KIẾM SỐNG - Trang 251

rõ ràng. Khi lão già ra về, gã bảo tôi:

- Mày liệu hồn đấy, đừng có nói gì với bà chủ về bức tượng này, nghe

chưa!

Quy định xong với nhau về việc bán tượng, gã quản lí hỏi:

- Có tin gì mới trong thành phố không, cụ Pyotr Vassilich?

Lão già đưa bàn tay vàng khè lên vuốt râu, để hở ra cặp môi nhờn mỡ

và bắt đầu kể chuyện đời sống của các thương gia giàu có: Chuyện buôn bán
phát tài, chuyện ăn chơi hoang phí, chuyện ốm đau, chuyện cưới xin, chuyện
phụ tình vợ chồng… Lão thêu dệt các câu chuyện phong phú ấy một cách
nhanh chóng và khéo léo như một mụ bếp giỏi nướng bánh, và chen vào
giữa những câu chuyện ấy mấy tiếng cười khe khẽ. Bộ mặt tròn trĩnh của gã
quản lí xám lại vì thèm thuồng và khâm phục, cặp mắt gã phủ một vẻ mơ
màng. Gã vừa thở dài vừa rền rĩ:

- Người ta sống như thế đấy! Vậy mà cháu thì cứ vất vưởng thế này

đây…

- Số kiếp mỗi người một khác. – Lão già thông thái nói, giọng trầm

trầm. – Người thì được thiên thần dùng búa bạc rèn cho một số phận tốt đẹp,
kẻ thì do quỷ sứ lấy đầu rìu đẽo…

Lão già rắn rỏi, quắc thước ấy cái gì cũng biết. Lão biết mọi sinh hoạt

trong thành phố, mọi điều bí mật của các thương gia, quan lại, cha cố và tiểu
thị dân. Không việc gì lọt qua con mắt ác điểu của lão. Trong người lão hòa
trộn nét tính cách của cáo và chó sói. Tôi luôn muốn trêu tức lão, nhưng lão
nhìn tôi với vẻ xa lạ tựa như qua một lớp mây mù. Đối với tôi, lão như bị
bao bọc trong một khoảng không trống rỗng, nếu đến gần lão thì sẽ lăn tõm
vào khoảng không đó mất. Tôi có cảm giác trong người lão có cái gì giống
anh thợ đốt lò Shumov.

Tuy gã quản lí khâm phục trí thông minh của lão trước mặt cũng như

sau lưng, nhưng cũng như tôi, có những lúc gã muốn trêu chọc, làm ông già
tức mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.