KIẾM SỐNG - Trang 30

căng ra như một cánh buồm. Sàn nhà rung rinh, lúc thì đưa những dãy
giường lại gần nhau, lúc thì đẩy chúng tách xa. Mọi vật đều không vững
chắc, khiến người ta sợ hãi. Ngoài cửa sổ, những nhánh cây nhô lên như
những chiếc roi ai đó lúc lắc.

Một “xác chết” gầy gò, tóc hung đang nhảy nhót trong khung cửa ra

vào. Anh ta kéo chiếc áo liệm của mình bằng đôi tay ngắn ngủn và rít lên the
thé:

- Tôi không cần lũ điên ở đây!

Còn người chống nạng thì ghé vào tai người kia mà hét:

- Tao sẽ thưa với giá…áo chủ…ủ…

Ông bà tôi và mọi người thường nói ở nhà thương người ta làm chết

bệnh nhân. Tôi cho rằng đời mình thế là xong. Một người đàn bà đeo kính
đến bên cạnh tôi. Bà ta cũng quấn vải liệm trắng và viết gì đó trên một tấm
bảng đen ở đầu giường. Cục phấn vỡ ra, bụi phấn rắc lên đầu tôi.

- Tên em là gì? – Bà ta hỏi.

- Chẳng là gì cả.

- Em có tên cơ mà?

- Không có.

- Này đừng có trẻ ranh, người ta nện cho đấy!

Trước khi bà ta nói, tôi cũng đã nghĩ rằng người ta sẽ nện tôi, vì thế tôi

không trả lời nữa. Bà ta giận dữ, phì phì như con mèo, và cũng nhẹ nhàng
như con mèo, lẳng lặng đi ra.

Hai chiếc đèn được thắp lên, những ngọn lửa vàng lủng lẳng trên trần

tựa những con mắt ai bỏ quên đang treo và nhấp nháy, vừa chói sáng một
cách khó chịu vừa cố xích lại gần nhau.

Trong góc nhà có người nói:

- Chơi bài nhé!

- Tớ mất tay rồi còn chơi gì nữa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.