KIẾM SỐNG - Trang 309

bức tượng thánh trong tay, lòng cảm động và bối rối, không biết nên làm gì.
Cuối cùng Kapendiukhin nóng ruột kêu lên:

- Có thể chấm dứt cái bài điếu văn ấy được rồi đấy, tai nó đã tím ngắt

lại rồi kia kìa.

Sau đó anh vỗ vai tôi và cũng khen ngợi:

- Chú được cái tốt là đối với ai chú cũng coi như họ hàng thân thích cả,

cái đó rất tốt! Khi chú có điều gì không nên không phải, đừng nói đến
chuyện đánh chú, mà ngay cả việc mắng nhiếc, người ta cũng phải thấy
không tiện!

Tất cả nhìn tôi bằng con mắt thiện cảm, họ âu yếm chế giễu sự lúng

túng của tôi. Chỉ một tí nữa là tôi đã khóc òa lên vì niềm vui sướng đột ngột
cảm thấy mình hữu ích với tất cả những con người ấy. Nhưng cũng chính
vào buổi sáng hôm ấy, ở cửa hiệu, gã quản lí vừa hất đầu về phía tôi vừa nói
với lão Pyotr Vassiliep:

- Thằng nhãi ranh nom đến khó chịu, chẳng được cái tích sự gì cả!

Như thường lệ, tôi đến cửa hiệu từ sáng sớm, nhưng quá trưa, lão quản

lí bảo tôi:

- Đi về nhà, gạt tuyết trên mái nhà kho xuống và đổ đầy hầm đá…

Gã không biết hôm đó là ngày lễ thánh của tôi. Tôi cũng tin rằng không

ai biết điều đó. Sau khi nghi thức chúc mừng ở xưởng kết thúc, tôi thay quần
áo, chạy ra sân và trèo lên mái nhà kho, gạt đám tuyết nặng nề, rắn chắc và
rất nhiều trong mùa đông ấy xuống. Nhưng vì xúc động, tôi quên mở cửa
nhà hầm và để tuyết lấp cả cửa. Sau khi nhảy xuống đất, thấy sai lầm ấy, tôi
lập tức bắt tay vào gạt tuyết ra khỏi nắp hầm. Tuyết ẩm nên đặc cứng lại,
xẻng gỗ khó lòng mà xúc được, xẻng sắt thì không có. Vừa đúng lúc gã quản
lí xuất hiện ở cổng thì tôi làm gãy xẻng. “Sướng lắm khổ nhiều”, câu tục
ngữ Nga ấy trở thành sự thật.

- Thế-ế đấy… – Gã quản lí vừa nói với giọng châm biếm vừa tiến lại

gần tôi. – Chao ôi, làm với ăn, sao quỷ không tha, ma không bắt mày đi! Tao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.