KIẾM SỐNG - Trang 320

trên ghế nép chặt vào người cô, mình thấy không còn có ai đáng yêu quý
hơn cô nữa!

- Cậu với cô ấy nói những chuyện gì?

- Dĩ nhiên là đủ mọi chuyện. Cô ấy kể cho mình về cuộc đời cô, mình

cũng kể cho cô ấy về mình. Rồi chúng mình hôn nhau… Được cái là cô ấy
rất ngay thật… Giá cậu biết cô ấy đáng yêu như thế nào!… Chà, cậu hút
thuốc như một tay lính già ấy!

Tôi hút rất nhiều. Say thuốc lá thường làm dịu bớt những băn khoăn và

cảm giác lo âu. Rất may là tôi ghê tởm mùi vị rượu vodka. Nhưng Pavel lại
thích uống, và khi say rượu nó khóc lóc thảm thương:

- Tôi muốn đi về nhà, về nhà! Buông cho tôi đi về nhà…

Tôi nhớ là nó cũng mồ côi, bố mẹ nó đã mất từ lâu, anh chị em đều

không có; mới tám tuổi đầu nó đã phải đi ở.

Với tâm trạng dằn vặt ấy, lại thêm tiếng gọi của mùa xuân đầy tươi

mới, tôi quyết định sẽ làm việc trên tàu thủy và khi xuống Astrakhan sẽ chạy
trốn sang Ba Tư.

Tôi không nhớ tại sao lại quyết định đến Ba Tư; có lẽ chỉ vì tôi rất thích

các lái buôn Ba Tư ở hội chợ Nizhny Novgorod: Họ ngồi im như những bức
tượng thần bằng đá, chìa bộ râu nhuộm ra nắng, điềm tĩnh hút ống điếu; mắt
họ vừa to vừa đen, dường như am hiểu mọi thứ trên đời.

Đáng lẽ tôi đã bỏ đi đến chân trời góc bể, nhưng trong tuần lễ Phục

sinh, nhân lúc một số thợ về quê thăm nhà, số còn lại la cà trong các quán
rượu, vào một ngày nắng ráo, đang lúc dạo chơi ở cánh đồng bên sông Oka,
tôi gặp cậu chủ, cháu của bà ngoại tôi.

Cậu mặc áo khoác mỏng màu xám, tay thọc vào túi quần, miệng ngậm

điếu thuốc lá, đầu đội mũ hất ngược ra sau gáy; khuôn mặt nhã nhặn của cậu
như mỉm cười thân mật với tôi. Cậu có cái vẻ dễ thương của một người tự
do, vui vẻ. Ngoài hai người chúng tôi, không có ai trên đồng cả.

- A, Peskov, Chúa đã sống lại! Chúc mừng cháu!…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.