KIẾM SỐNG - Trang 327

nước. Nghe thấy rõ cả âm thanh ồn ào của thành phố. Nơi đây giống như
một bãi tha ma đã bị lãng quên.

Thuyền chúng tôi lượn giữa hai hàng cây đen sẫm, theo phố chính về

phía nhà thờ cũ. Điếu xì gà đã quấy rầy cậu chủ, khói hăng che kín cặp mắt
cậu; mạn thuyền, mũi thuyền đụng suốt vào các thân cây.

Cậu chủ ngạc nhiên nói, vẻ tức giận:

- Con thuyền này đểu thật!

- Thế thì cậu đừng lái nữa.

- Sao lại có thể được? – Cậu càu nhàu. – Nếu trên thuyền có hai người

thì bao giờ cũng có một người chèo, một người lái. Trông kìa, đấy là những
dãy cửa hiệu Trung Quốc…

Tôi biết rõ khu hội chợ từ lâu; tôi biết cả những dãy nhà buồn cười có

kiểu mái lố lăng này. Góc các mái nhà có những bức tượng bằng thạch cao
ngồi xếp chân vòng tròn. Ngày xưa tôi cùng các bạn đã lấy đá ném vào các
bức tượng ấy, một số đã bị chính tôi làm cụt đầu, cụt tay. Nhưng tôi không
lấy gì làm tự hào về việc đó…

- Thật vô ý nghĩa. – Cậu chủ vừa nói vừa chỉ vào những dãy nhà ấy. –

Giá mà người ta để cho mình xây dựng cái đó…

Cậu huýt sáo, hất mũ ra sau gáy.

Không hiểu sao tôi chợt nghĩ bụng rằng nếu là cậu thì cũng sẽ xây dựng

thành phố bằng đá này buồn tẻ như vậy thôi, cũng ở một chỗ trũng hằng
năm bị nước của hai con sông làm ngập úng. Và những dãy nhà Trung Quốc
kia cũng sẽ được xây dựng y như thế này.

Cậu vứt điếu xì gà ra ngoài mạn thuyền, nhổ nước bọt rồi nói, vẻ ngao

ngán:

- Chán ngấy, Peskov ạ! Chán ngấy! Ở đây không có những người có

học thức, chẳng có ai để nói chuyện cả. Muốn khoe khoang, nhưng biết khoe
với ai? Không có người. Chỉ toàn bọn thợ mộc, thợ nề, bọn bần nông, bọn
kẻ cắp…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.