KIẾM SỐNG - Trang 365

- Mau lên, đi thôi! Không thể dừng ngựa lâu được!

Con ngựa, một con vật già yếu, phờ phạc, mình đầy bụi bặm, đứng như

chôn chân xuống đất. Nhìn những cảnh tượng ấy, tôi không tài nào nhịn cười
được. Toán thợ của bác Grigoriy nhìn chủ, nhìn người con gái diêm dúa và
lão xà ích ngây ngô, rồi cứ thế cười bò ra. Chỉ có Foma là không cười. Anh
ta đứng cạnh tôi trong khoang cửa của cửa hàng, lẩm bẩm:

- Đồ lợn ỉ… Trong khi đó thì ở nhà hắn có một mụ vợ khá xinh!

Lão xà ích vẫn cứ giục đi. Cô ả trên xe bước xuống vực Grigoriy lên,

đặt bác ta nằm cạnh chân mình rồi vung ô hét:

- Đi thôi!

Theo tiếng gọi của Foma, mọi người bắt tay vào công việc. Họ nhạo

báng ông chủ của họ một cách hiền hậu nhưng có phần ghen tức. Foma hình
như khó chịu khi thấy bác Grigoriy trở nên lố lăng như vậy.

- Thế mà cũng đòi gọi là ông chủ! – Anh ta lẩm bẩm. – Chỉ còn làm có

không đầy một tháng nữa thôi, sau đó chúng ta sẽ trở về làng… Thế mà
không sao chịu được…

Tôi cảm thấy giận thay cho bác Grigoriy: Ở bên cạnh bác ta, cô ả đội

cái mũ có đính những quả anh đào ấy trông lố bịch đến phát ghét.

Nhiều lúc tôi tự nghĩ: Tại sao Grigoriy Shishlin là chủ, còn Foma

Tuskov là người làm công?

Là một thanh niên tráng kiện, trắng trẻo, tóc quăn, mũi nhọn như mỏ

kền kền, khuôn mặt tròn với cặp mắt xám thông minh, Foma trông không
giống bần nông tí nào. Nếu được ăn mặc bảnh bao, anh ta có thể đóng vai
con một gia đình thương nhân khá giả. Anh luôn luôn rầu rĩ, ít nói và thường
nói giọng nghiêm trang. Vì biết đọc, biết viết nên anh làm công việc tính
toán cho người thầu khoán và lập các bảng dự toán. Anh biết cách buộc các
bạn anh phải làm việc đến nơi đến chốn, nhưng bản thân anh lại làm việc
một cách miễn cưỡng.

- Già đời cũng không làm hết việc đâu. – Anh thản nhiên nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.