KIẾM SỐNG - Trang 374

người bằng cặp mắt ương ngạnh, hệt như muốn thách thức người ta tranh
luận và đánh nhau với mình.

Hơn nữa, lúc nào bác ta cũng khoe khoang:

- Anh hãy xem mọi người đối xử với tôi thế nào. Ở đây tôi chẳng khác

gì một thủ lĩnh!

Vốn không biết tiếc tiền, kiếm được bao nhiêu bác thường cho mấy

người du thủ du thực chè chén. Mỗi khi đánh nhau bác hay đứng về phe yếu
và kêu gọi:

- Anh em ơi, sai rồi! Cần phải hành động cho đúng đắn!

Do thế mà mọi người đặt cho bác cái tên “Đúng Đắn”. Bác rất thích thú

với biệt danh đó.

Tôi ra sức quan sát những con người bị lèn chặt trong cái túi đá cũ kĩ và

bẩn thỉu của khu phố này. Bọn họ đều là những người đã bị tách khỏi cuộc
sống, nhưng hình như họ đã tự tạo cho họ một cuộc sống riêng, vui vẻ,
không phụ thuộc vào các ông chủ. Nhìn những người bị bỏ rơi, không được
ai săn sóc đó, tôi nhớ đến mấy chuyện ông tôi kể về những người kéo thuyền
đã trở thành kẻ cướp và ẩn sĩ một cách dễ dàng như thế nào. Khi không có
việc làm thì họ không còn coi chuyện ăn cắp vặt trên các tàu thủy và sà lan
là đáng ghê tởm nữa. Nhưng điều đó không làm tôi cảm thấy bối rối. Tôi
nhận thấy toàn bộ cuộc sống đều được chắp vá bằng thói ăn cắp, giống như
chiếc áo caftan cũ được khâu bằng những sợi chỉ xám. Đồng thời tôi cũng
nhận thấy những con người này đôi khi làm việc rất say sưa, không hề tiếc
sức, một cảnh tượng thường thấy trong các chuyến bốc hàng cấp tốc, những
khi cháy nhà hoặc lúc băng trôi, và nói chung, họ sống vui vẻ hơn nhiều
người khác.

Khi thấy tôi kết bạn với Ardalion, bác Osip liền can ngăn tôi với thái độ

của một người cha:

- Nghe đây, cháu của bác, cháu chơi thân quá với cái bọn ở đường

“Million” ấy làm gì? Coi chừng, đừng có chuốc lấy vạ vào thân…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.