KIẾM SỐNG - Trang 379

Trong lúc tôi đi tìm họ giữa cái sân bề bộn đó, ở ngoài đường nổi lên những
tiếng ồn ào vốn đã trở nên quen thuộc với phố này.

Tôi ra cổng và chạm trán ngay Natalya. Chị đang khóc nức nở, một tay

cầm khăn trùm đầu lau gương mặt bị đánh thâm tím, tay kia sửa mớ tóc rối
tung. Chị bước dò dẫm trên vỉa hè, theo sau là Ardalion và “Con nít”.

“Con nít” nói:

- Cứ cho nó một trận nữa!

Ardalion đuổi theo chị, vung nắm đấm. Chị quay ngực về phía bác ta,

vẻ mặt trông thật đáng sợ, cặp mắt ánh lên vẻ căm hờn.

- Đây, đánh đi! – Chị thét.

Tôi nắm lấy tay Ardalion. Bác ta nhìn tôi, vẻ ngạc nhiên:

- Mày định làm gì thế?

- Đừng động đến chị ấy! – Tôi nói một cách khó nhọc.

Bác cười phá lên.

- Nó là nhân tình của mày hẳn thôi? Ôi, Natashka

[173]

, mày vớ được

anh thầy tu rồi!

“Con nít” cũng cười hô hố, hai tay vỗ vào đùi đen đét. Sau đó họ còn

bêu riếu tôi rất lâu. Thật là cay cực! Trong khi họ làm việc đó, chị Natalya
đã đi mất. Còn tôi, cuối cùng, không thể chịu nổi, bèn húc vào ngực “Con
nít” làm bác ta ngã lộn nhào, rồi tôi bỏ chạy.

Từ đó, lâu lắm tôi không lai vãng đến phố “Million”, nhưng tôi còn gặp

Ardalion một lần nữa, lần này là trên một chuyến phà.

- Bấy lâu nay anh đi đâu mà biệt tăm biệt tích? – Bác vui vẻ hỏi tôi.

Khi tôi bảo bác rằng tôi cảm thấy ghê tởm mỗi khi nhớ lại bác ta đã

đánh chị Natalya và chửi bới tôi thậm tệ như thế nào, bác liền cất tiếng cười
một cách hiền hậu.

- Anh tưởng đó là chuyện thật à? Chúng ta trêu chọc anh cho vui đấy

thôi. Còn con ấy tại sao lại không nên đánh, nếu chẳng qua nó chỉ là một con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.