KIẾM SỐNG - Trang 380

đĩ. Vợ con còn nện thẳng cánh, huống hồ những hạng như thế thì thương
tiếc làm gì! Nhưng tất cả những cái đó chẳng qua chỉ là trò đùa thôi! Roi vọt
đâu có dạy bảo được người ta, điều đó tôi hiểu lắm!

- Bác mà cũng đòi dạy chị ta cơ à?

Bác ôm lấy vai tôi lắc lắc và nói với vẻ giễu cợt:

- Điều tệ hại của chúng ta chính là ở chỗ không ai hơn ai… Tôi hiểu cả,

người anh em ạ, hiểu từ trong đến ngoài, hiểu tất! Tôi có phải dân nhà quê
đâu…

Lúc này bác hơi say nên rất vui vẻ. Bác nhìn tôi với vẻ thương hại trìu

mến của một ông thầy tốt bụng nhìn đứa học trò ngu dốt…

… Thỉnh thoảng tôi lại gặp Pavel Odintzov. Độ này nó càng ranh mãnh

hơn trước, ăn vận rất diện, thường nói với tôi bằng giọng khoan dung và
luôn luôn trách móc:

- Sao cậu lại làm cái nghề ấy? Cậu sẽ hỏng mất thôi, cái bọn bần nông

ấy…

Rồi nó buồn rầu kể cho tôi nghe những tin tức ở xưởng:

- Jikharev vẫn luẩn quẩn với con bò cái ấy. Sitanov hình như có chuyện

gì đau khổ lắm, anh ta bắt đầu uống rượu chết thôi. Còn Golovev thì bị chó
sói ăn thịt rồi: Hôm lễ Giáng sinh, lão ta về nhà uống rượu say, thế là bị chó
sói xơi mất!

Pavel vừa cười như nắc nẻ vừa sáng tác cho câu chuyện thêm khôi hài:

- Lũ chó sói chén xong và cũng bị say! Trở nên vui tính, chúng đi lại

trong rừng bằng hai chân sau giống như chó làm xiếc và sủa ran. Đến hôm
sau thì cả bầy sói chết hết!…

Nghe chuyện, tôi cũng cười. Nhưng tôi cảm thấy xưởng thợ cùng với

những gì tôi trải qua ở đấy đến nay đã trở thành kí ức xa xưa. Điều đó khiến
tôi buồn buồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.