KIẾM SỐNG - Trang 41

- Chào cậu. – Nó nói, gật gật đầu ba lần. – Kostrom chơi với cậu đấy

chứ?

- Ừ.

- Thế còn Tchurka?

- Tchurka không chơi với bọn tớ nữa rồi… Tại cậu mà ra cả. Chúng nó

yêu cậu cho nên mới đánh nhau…

Ludmilla đỏ bừng mặt, nhưng trả lời với vẻ châm biếm:

- Vô lí chưa! Tớ có lỗi ở chỗ nào?

- Sao lại làm cho chúng nó yêu?

- Tớ có cầu chúng nó yêu đâu! – Cô bé giận dữ nói, rồi vừa bỏ đi vừa

tiếp. – Thật là một trò ngu xuẩn! Tớ lớn hơn chúng, tớ đã mười bốn tuổi rồi!
Có ai lại đi yêu con gái lớn hơn mình bao giờ…

- Mày biết nhiều lắm đấy! – Muốn chọc tức nó, tôi liền hét lên. – Đấy,

mụ chủ hiệu em gái lão Khlyts đấy, mụ ta đã già rồi mà vẫn còn đi lại với tụi
con trai đấy!

Ludmilla quay lại phía tôi, ấn sâu chiếc nạng trên sân cát.

- Chính cậu chẳng biết cái quái gì cả. – Nó nói vội vã, giọng như khóc.

Cặp mắt xinh xinh của nó bỗng sáng ngời một cách đẹp tuyệt. – Mụ chủ
hiệu là một mụ đàn bà đĩ thõa, còn tớ, tớ có như vậy đâu. Tớ đang còn bé,
không được đụng chạm, không được cấu tớ, không được gì sất… Cậu cứ thử
đọc phần thứ hai của truyện Cô gái Kamchadalka

[20]

rồi hãy nói!

Nó ấm ức bỏ đi. Tôi bỗng thấy thương nó quá. Trong những lời nói của

Ludmilla ẩn chứa một sự thật nào đó mà tôi chưa hề biết tới. Tại sao bọn
bạn tôi lại cấu véo nó? Thế mà chúng còn nói rằng chúng yêu nó đấy…

Ngày hôm sau, muốn chuộc lỗi với Ludmilla, tôi mua hai kopek kẹo

mạch nha, là thứ kẹo mà tôi biết nó rất thích.

- Có ăn không?

Nó nói, cố tình làm ra vẻ bực bội:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.