KIẾM SỐNG - Trang 48

- Đừng kể những chuyện kinh khủng ấy nữa! – Ludmilla van nài.

- Buông ra! – Thằng Tchurka vừa kêu vừa tuồn khỏi tay ôm của thằng

anh Ludmilla và bảo thằng Kostrom với một vẻ giễu cợt. – Mày nói láo cái
gì thế? Chính tao đã trông thấy người ta lấp quan tài, còn cái ở trên thì rỗng,
đấy là cái mộ. Cái chuyện người chết biết đi chẳng qua là do bọn thợ rèn say
rượu bịa ra mà thôi.

Kostrom không nhìn Tchurka, cáu kỉnh:

- Nếu thế thì mày thử đến ngủ ở nghĩa địa xem nào.

Hai đứa bắt đầu cãi nhau, còn Ludmilla thì lắc đầu một cách chán ngán

rồi hỏi:

- Mẹ ơi, ban đêm người chết có thức dậy không?

- Thức dậy. – Mẹ nó nhắc lại, như thể câu hỏi kéo bà trở về từ một nơi

nào xa lắm.

Valyok, con trai mụ chủ hiệu – một thanh niên trạc hai mươi tuổi,

người to béo hồng hào – đi đến, lắng nghe cuộc tranh cãi của bọn tôi và bảo:

- Trong ba đứa chúng mày, đứa nào nằm được trên quan tài đến sáng,

tao sẽ cho hai mươi kopek và mười điếu thuốc lá, còn đứa nào sợ thì tao sẽ
xách tai đến kì chán mới thôi, thế nào?

Cả bọn im lặng, bối rối, mẹ Ludmilla thì nói:

- Bậy nào! Ai lại đi xui bọn trẻ làm những chuyện ấy bao giờ…

- Đưa một rúp tôi đi cho. – Thằng Tchurka càu nhàu đề nghị.

Kostrom liền xỏ xiên:

- Còn nếu chỉ được hai mươi kopek thì mày sợ à? – Rồi nó bảo Valyok.

– Anh cứ đưa cho nó một rúp nó cũng không dám đi đâu, nó chỉ nói phét thế
thôi…

- Ừ thì tao cho một rúp!

Tchurka đứng dậy, lặng lẽ và thủng thỉnh bỏ đi, men theo bờ rào.

Kostrom cho mấy ngón tay vào miệng, huýt inh ỏi với theo Tchurka, còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.