KIẾM SỐNG - Trang 49

Ludmilla thì bồn chồn lên tiếng:

- A, Chúa tôi, đồ anh hùng rơm… Ai ngờ lại thế!

- Một lũ hèn, chúng mày có làm được trò trống gì đâu! – Valyok chế

nhạo. – Thế mà cứ tự cho mình là ngổ nhất phố đấy! Thật là một lũ mèo
con…

Thật là tức khi phải nghe những lời giễu cợt của hắn. Chúng tôi không

ưa cái thằng phì nộn đó, hắn hay xúi bẩy trẻ con làm những trò nghịch ngợm
tinh quái, kể cho chúng những chuyện bẩn thỉu về đàn bà con gái và dạy
chúng chòng ghẹo họ. Bọn trẻ nghe theo hắn ta và vì thế mà bị nhiều trận
đòn khá đau. Không hiểu sao hắn rất căm ghét con chó của tôi, cứ lấy đá
ném nó luôn, có lần cắm cả kim vào bánh mì rồi đưa cho nó ăn.

Nhưng tôi còn tức hơn khi trông thấy thằng Tchurka chuồn mất, vừa sợ

hãi vừa hổ thẹn.

Tôi bảo Valyok:

- Đưa đồng rúp đây, tôi đi cho!…

Vừa giễu cợt vừa dọa dẫm, hắn đưa đồng rúp cho bác Evseyenko gái,

nhưng bác ta nghiêm khắc nói:

- Tao không thèm, không cần đâu!

Rồi bác giận dữ bỏ đi. Ludmilla cũng không dám cầm đồng bạc khiến

Valyok càng lên nước. Tôi đã định đi không cần đòi tiền hắn ta nữa, nhưng
bà tôi tới. Sau khi biết rõ đầu đuôi câu chuyện, bà cầm lấy đồng rúp, bình
tĩnh bảo tôi:

- Cháu mặc thêm áo ngoài vào và mang chiếc chăn đơn theo kẻo gần

sáng lạnh đấy…

Lời của bà làm tôi có thêm hi vọng rằng chẳng chuyện gì đáng sợ có

thể xảy đến với tôi.

Valyok ra điều kiện rằng tôi phải nằm hoặc ngồi trên quan tài đến sáng,

dù có xảy ra chuyện gì cũng không được rời khỏi chỗ, cả lúc lão Kalinin bắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.