KIẾM SỐNG - Trang 57

- Cái đen đen ở trong huyệt có phải là quan tài của mẹ cháu không hở

bà?

- Phải. – Bà bực bội trả lời. – Chó má thật… Chưa đầy một năm mà

con bé Varya đã thối rữa ra rồi! Đấy là do cát nó thấm nước đấy mà. Gặp
chỗ đất sét thì sẽ tốt biết bao…

- Ai cũng thối rữa ạ?

- Ai cũng vậy. Chỉ trừ có thánh thôi…

- Bà không rữa ra đâu!

Bà dừng lại, sửa mũ lưỡi trai trên đầu tôi rồi nghiêm trang khuyên:

- Cháu đừng nghĩ đến chuyện ấy làm gì. Không nên, cháu nghe chưa?

Nhưng tôi nghĩ: “Cái chết thật là đáng giận và đáng ghét. Thật là ghê

tởm!”

Và tôi thấy rất buồn.

Khi hai bà cháu về đến nhà thì ông đã kịp đun ấm nước sôi, dọn cốc

chén lên bàn.

- Uống trà cái đã kẻo trời bức quá. – Ông nói. – Tôi đã bỏ trà của tôi

vào rồi. Đủ dùng cho cả ba.

Ông đến cạnh, vỗ vai bà:

- Thế nào, bà nó?

Bà tôi phẩy tay:

- Còn thế nào nữa?

- Như thế đấy! Chúa giận chúng ta nên tước đi hết phần này đến phần

khác… Giá như gia đình ta sống đoàn tụ được như những ngón tay thì tốt
biết bao…

Đã lâu ông ngoại không nói những câu hiền từ và dịu dàng như vậy.

Tôi lắng nghe và mong ông sẽ dập tắt được nỗi đau xót của lòng tôi, giúp tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.