KIẾM SỐNG - Trang 83

Bà ta đốt nến với bàn tay run rẩy. Khuôn mặt tròn với cái mũi to của bà

ta căng phồng lên. Cặp mắt xám nhấp nháy một cách lo lắng, chăm chú nhìn
những vật xung quanh đã bị bóng tối làm thay hình đổi dạng. Căn bếp vốn to
nhưng bị những tủ và hòm choán lấp, ban đêm trông như bé hẳn lại. Ánh
trăng lặng lẽ chiếu vào bếp, ngọn lửa nhỏ của cây đèn dầu thắp suốt ngày
đêm trước tượng thánh run rẩy, những con dao trên tường lóe sáng như băng
nhũ, trên các ngăn tủ, mấy cái chảo đen sì trông như những bộ mặt không
mắt của người nào đó.

Bà già rón rén tụt khỏi lò sưởi như người tụt từ bờ sông xuống nước.

Rồi cứ nguyên chân đất, bà đi lại góc nhà, chỗ có treo, phía trên chậu nước
rác, một cái chậu rửa tay có quai xách trông như một cái đầu lâu. Ở chỗ đó
còn đặt một thùng nước lã.

Bà ta uống nước, vừa sặc vừa thở. Sau đó bà nhìn ra ngoài cửa sổ qua

những hình màu xanh nhạt của các hạt băng đọng trên kính nom như những
đường thêu.

- Xin Chúa hãy tha thứ cho con, lạy Chúa, tha thứ cho con. – Bà thầm

thì cầu xin.

Đôi lúc, sau khi nến tắt, bà quỳ xuống và rít lên:

- Lạy Chúa, có ai yêu con, có ai cần đến con đâu?

Rồi bà leo lên lò sưởi, và sau khi làm dấu thánh giá trước cửa lò, bà sờ

xem các chốt cửa lò đã cài chặt chưa. Tay bị quệt bẩn đầy bồ hóng, bà chửi
vung lên và chợt ngủ thiếp đi lúc nào không biết, tựa như bị một sức mạnh
vô hình nào đó quật chết. Những khi tôi bị bà làm tủi nhục, tôi thường nghĩ:
“Tiếc rằng ông ngoại không lấy bà làm vợ. Bà ta sẽ trị được ông! Và ông
cũng sẽ trị bà ta đến nơi đến chốn.” Bà ta luôn làm tôi bực mình, nhưng
cũng có những ngày bộ mặt húp híp nhũn như bông của bà trở nên rầu rĩ,
mắt nhòa lệ, bà nói một cách tâm đắc:

- Mày tưởng tao nhẹ nhõm lắm à? Đẻ con ra, chăm bẵm nuôi nấng, dạy

thành người, nhưng để làm gì? Đấy, bây giờ tao sống như con mụ bếp của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.