KIẾM SỐNG - Trang 85

chiều và bữa tối một cách tỉ mỉ, trắng trợn. Bà già biết hết mọi chuyện trong
khu nhà, kể một cách say sưa, thích thú trên nỗi đau khổ của kẻ khác.

Mợ chủ ngồi nghe những chuyện, lặng thinh mỉm cười, cặp môi căng

mọng. Viktor cười ha hả, còn cậu chủ thì nhăn mặt:

- Thôi đủ rồi, mẹ ạ!…

- Lạy Chúa, đến cả nói chuyện tao cũng không được nói hay sao! – Bà

ta than vãn.

Viktor khuyến khích bà ta:

- Kể đi, mẹ, có gì mà phải e ngại! Người nhà cả…

Người con cả đối xử với mẹ bằng thái độ thương hại lẫn khinh miệt,

cậu tránh đối diện một mình với bà. Nếu chẳng may đụng mặt, bà mẹ hay
phun ra những lời than vãn về nàng dâu và cuối cùng thế nào cũng xin tiền.
Cậu vội vàng nhét vào tay mẹ vài ba rúp, hoặc một vài đồng hào bạc.

- Mẹ ạ, mẹ lấy tiền thật là vô ích, con không tiếc tiền đâu, nhưng…

Thật là vô ích!

- Mẹ dùng để bố thí cho ăn mày, mua nến, đi nhà thờ…

- Ăn mày ăn miếc gì! Mẹ đến làm hỏng thằng Viktor mất thôi.

- Con chẳng thương em chút nào, tội lớn đấy con ạ!

Cậu phẩy tay, bỏ đi.

Viktor thì lúc nào cũng thô bỉ, giễu cợt mẹ. Cậu rất háu ăn và luôn

trong trạng thái đói. Chủ nhật, bà mẹ thường rán bánh bột và hay giấu vài
cái vào chậu rồi để xuống dưới gầm đi văng của tôi. Dự lễ sáng về, cậu
Viktor lôi chậu ra, càu nhàu:

- Không thể để phần nhiều hơn nữa ư, hở mụ quản gia?

- Tọng nhanh lên, kẻo chúng nó thấy bây giờ…

- Con sẽ kể lại chuyện mẹ đã ăn cắp bánh bột cho con như thế nào, thật

là cứng họng nhé!

[32]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.