KIẾM SỐNG - Trang 86

Có một lần tôi lôi cái chậu ra, ăn mất hai chiếc bánh bột và bị Viktor

đánh cho một trận. Cậu không ưa tôi, cũng như tôi không ưa cậu. Cậu ta làm
tình làm tội tôi, bắt tôi ngày ba lần đánh giày cho cậu. Khi nằm ngủ trên gác
lửng, cậu dịch mấy tấm ván ra và nhổ nước bọt qua kẽ hở, cố làm sao cho
rơi trúng đầu tôi.

Hẳn là muốn bắt chước người anh luôn nói câu “đồ quỷ”, cậu Viktor

cũng hay “nói chữ”, nhưng tất cả những câu cậu nói đều lố bịch và vô nghĩa
một cách kì lạ.

- Mẹ ơi, “đằng sau… quay bên phải!” Đôi tất của con đâu rồi?

Cậu truy tôi bằng những câu hỏi ngu xuẩn:

- Alyosha

[33]

, mày thử trả lời xem tại sao viết là “màu xanh” mà lại nói

là “mầu xanh”? Tại sao người ta nói “cái chuông” mà không nói “cái
boong”? Tại sao nói “đến cái cây”, mà không nói “đến con cây”?

Tôi không thích nghe cách ăn nói như vậy. Được giáo dục bằng thứ

ngôn ngữ bóng bẩy của ông bà ngoại, khi ở đây, thoạt đầu tôi không hiểu
được những tiếng vốn không thể ghép với nhau được như: “buồn cười kinh
khủng”, “muốn ăn đến chết được”, “vui khiếp”. Tôi có cảm tưởng rằng cái
mà đã buồn cười thì không thể nào lại kinh khủng, đã vui thì không khiếp,
và mọi người đều ăn uống cho đến tận khi chết cơ mà.

Tôi hỏi họ:

- Chẳng lẽ lại có thể nói như vậy được sao?

Họ chửi tôi:

- Ra cái điều ông giáo lắm! Thử ngắt hai tai mày xem thử…

Nhưng chữ “ngắt tai” đối với tôi cũng lại sai nốt: Người ta chỉ có thể

ngắt cỏ, ngắt hoa, ngắt quả hồ đào…

Họ cố gắng chứng minh cho tôi rằng tai cũng có thể ngắt được, nhưng

điều đó không thuyết phục được tôi. Tôi nói, vẻ đắc thắng:

- Dầu sao thì tai cũng không thể dứt rời ra được!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.