KIẾM SỐNG - Trang 87

Xung quanh tôi toàn trò đểu giả tàn nhẫn, những cảnh trơ trẽn bẩn thỉu,

nhiều vô kể, nhiều hơn ở những con phố của Kunavino, nơi có vô số “nhà
thổ” và “gái điếm”. Tại Kunavino, phía sau mấy trò bẩn thỉu và đểu giả,
người ta còn cảm thấy có một cái gì có thể giải thích cho tính tất yếu của các
trò bẩn thỉu và đểu giả ấy: đời sống khó khăn, đói khát, công việc nặng nề.
Còn ở đây, người ta sống no đủ, dễ dàng. Quang cảnh lao động không hỗn
độn, tất tả ngược xuôi. Mọi thứ đều chứa đựng vẻ chán ngắt hết sức bực bội.

Tôi sống rất khổ, nhưng tôi còn khổ tâm hơn khi bà ngoại đến thăm. Bà

đi từ cửa sau vào bếp, làm dấu trước tượng thánh rồi cúi mình chào em gái.
Cái chào đó như một gánh nặng hàng tấn

[34]

đè lên tôi, làm tôi nghẹt thở.

- À, chị Akulina đấy à! – Bà chủ tiếp bà tôi với vẻ lạnh nhạt và khinh

bạc.

Tôi không nhận ra bà tôi nữa: Môi bà mím lại một cách khiêm tốn,

gương mặt bà thay đổi trông xa lạ hẳn, bà khẽ ngồi xuống cái ghế dài gần
cửa ra vào, ngay bên cạnh chậu nước rác, lặng yên như kẻ có lỗi. Bà ngoan
ngoãn và nhỏ nhẻ trả lời các câu hỏi của em gái.

Điều đó làm tôi đau đớn. Tôi tức giận:

- Sao bà lại ngồi ở đấy?

Âu yếm nháy tôi, bà đáp, vẻ quở trách:

- Cháu im đi, cháu không phải là chủ ở đây!

- Nó luôn luôn xen vào việc của người khác, dù có đánh, có chửi nó

cũng vậy. – Bà chủ bắt đầu than vãn.

Bà ta thường hỏi bà tôi, vẻ ác ý:

- Thế nào, Akulina, chị vẫn sống như ăn mày vậy à?

- Rõ thật khốn khổ…

- Ai cũng thế, nếu không biết xấu hổ thì cũng chẳng khổ đâu.

- Người ta nói rằng Chúa Jesus cũng đã sống bằng của bố thí…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.