KIẾM SỐNG - Trang 89

- Bà còn nhớ cháu tặng chị ấy chiếc áo dài lụa đen có đính hạt cườm

chứ?

- Nhớ…

- Chiếc áo ấy còn tốt lắm…

- Ừ hừ… – Cậu chủ lẩm bẩm. – Áo với hạt, đời là lường gạt.

- Anh nói cái gì đấy? – Người vợ hỏi chồng, vẻ nghi ngờ.

- Anh ấy à? Có gì đâu… Những ngày tươi đẹp trôi qua, những người

tốt đẹp cũng không còn nữa…

- Em không hiểu anh nói điều đó để làm gì? – Mợ chủ băn khoăn.

Sau đó họ dẫn bà tôi đến thăm đứa bé mới sinh. Tôi dọn ấm chén bẩn

trên bàn. Cậu chủ khẽ nói với tôi, vẻ trầm ngâm:

- Bà mày là một bà cụ rất tốt…

Tôi vô cùng biết ơn cậu vì những lời đó. Khi còn riêng hai bà cháu với

nhau, tôi xót xa hỏi bà:

- Sao bà lại đến đây làm gì? Đến để làm gì cơ chứ? Bà còn không biết

bọn họ như vậy hay sao…

- Chao ôi, Alyosha, bà biết hết cả, cháu ạ! – Bà trả lời, nhìn tôi với nụ

cười hiền hậu trên khuôn mặt kì diệu.

Tôi cảm thấy hổ thẹn: Phải rồi, tất nhiên là bà thấy tất cả, biết tất cả

mọi việc, biết cả đến những điều tôi đang suy nghĩ trong đầu lúc này.

Cẩn thận nhìn quanh xem có ai đến không, bà ôm lấy tôi và thân mật

nói:

- Nếu cháu không ở đây thì bà cũng chẳng đến đâu, bà có cần gì họ?

Hơn nữa, ông lại ốm, bà phải chăm sóc ông nên không làm được việc gì,
tiền thì không có… Cậu Mikhail thì đuổi thằng Sascha đi, cũng phải nuôi
nấng nó chứ. Ở đây họ hứa sẽ trả cho cháu sáu rúp một năm, thế là bà mới
nghĩ bụng: May ra họ có thể đưa cho mình một rúp chăng? Cháu ở đây đã
gần nửa năm rồi còn gì nữa… – Và bà ghé vào tai tôi thì thầm. – Họ bảo bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.