KIẾM SỐNG - Trang 92

Làm rung chuyển đất đai ở đó,

Cho thành phố chìm sâu dưới hồ nọ,

Để con chiên được sống tự do,

Không nghỉ ngơi, không mỏi mệt, buồn lo,

Sáng đến khuya chúng yên tâm cầu nguyện,

Dưới đáy hồ đời đời vĩnh viễn!…

Hồi đó, tâm hồn tôi chứa đầy những vần thơ của bà như một tổ ong đầy

ắp mật. Hình như tôi nghĩ cũng bằng những vần thơ ấy.

Tôi không cầu nguyện trong nhà thờ. Nhắc lại những lời cầu nguyện

bực bội của ông và những câu não nuột trong Thánh thi trước mặt Chúa của
bà thật là một điều khó xử. Tôi tin chắc rằng Chúa của bà cũng như tôi,
không thể thích những cái đó được. Hơn nữa, những câu cầu nguyện ấy đều
đã được in trong sách, có nghĩa là Chúa, cũng như những người có học, đã
thuộc lòng chúng rồi.

Vì thế nên ở nhà thờ, vào những phút mà tim tôi thắt lại bởi một mối

buồn dịu dàng man mác, hoặc bị những điều tủi nhục nhỏ nhen trong ngày
giày vò, cắn rứt, tôi cố sáng tác những lời cầu nguyện. Tôi chỉ cần nghĩ đến
số phận buồn tủi của mình là những câu chữ tự nhiên sắp xếp thành lời than
thở một cách dễ dàng:

Chúa ơi! Chúa ơi! Con buồn quá!

Làm sao mà chóng lớn được lên!

Cuộc sống này không chịu được nữa,

Dù con tự tử – Chúa đừng phiền!

Học hành chẳng được cái gì cả,

Bà Matryona như quỷ dữ,

Như con chó sói cứ gầm gừ,

Cuộc sống thế này – ôi khổ quá!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.