Lỗ Đạt Mã mím môi "hắc hắc" cười một tiếng với hắn, giơ lên vũ khí
trong tay, ở trước mắt Dạ lay một cái: "Mang ta đi chung với!"
Dạ cau mày, ôm lấy Lỗ Đạt Mã thả lại trong sơn động, xoay người, trước
khi đi ra còn nghiêng đầu lại dặn dò: "Ngoan!"
Mà đã quyết định chủ ý, hôm nay Lỗ Đạt Mã không ngoan, khi hắn xoay
người sắp đi thì nhào tới một cái, nhảy lên lưng dày rộng của Dạ.
"Mang ta đi đi!"
Lỗ Đạt Mã bám lấy cổ Dạ, ghé vào bên tai của hắn nói.
Hơi thở ấm áp khiến lỗ tai Dạ tê ngứa một trận, giọng nói ngọt mềm
xuyên thấu qua màng nhĩ quét thẳng vào trong lòng của hắn, một chút
ngứa, giống như một cái lông vũ nhỏ đang cọ đang cọ......
Dạ không có lên tiếng bày tỏ đồng ý, cũng không có lại mang nàng trả
về, mà là cõng nàng nhảy xuống vách đá.
Lỗ Đạt Mã có chút trợn mắt, nàng vốn tưởng rằng còn phải tiếp tục phí
một chút lời lẽ mới có thể làm cho Dạ đồng ý. Nói thật, ngay cả biện pháp
la lối om sòm lăn lộn nàng cũng đã nghĩ đến, dự tính Dạ mà không đồng ý
thì nàng sẽ dùng tới, lại không nghĩ rằng Dạ sẽ sảng khoái như vậy liền
cõng mình ra ngoài.
Dạ đi ra khỏi hẻm núi thì mới phản ứng được, trên lưng hắn còn có một
Lỗ Đạt Mã.
Chỉ là, tại làm sao hắn lại dẫn nàng đi ra đây? Vật nhỏ yếu đuối giống
như nàng nên đàng hoàng đợi ở trong động chờ mình đi săn trở về. Trong
rừng rậm có quá nhiều nguy hiểm không tưởng tượng được, không thích
hợp với nàng.