McDonald’s cũng chỉ đơn thuần tổ chức cơ cấu xoay quanh các nhà
hàng, cửa hiệu, cửa hàng, hoặc xí nghiệp, và xem đó là đơn nguyên.
Một ví dụ tuyệt vời về tính chất đơn giản trong hình thức, dù
quy mô có to lớn đến đâu, đó là Johnson & Johnson. Công ty
là hình mẫu điển hình cho thái độ cực đoan trong việc giữ cho cơ cấu
tổ chức luôn ở mức độ đơn giản, phân chia thành các phòng ban và
mang tính tự quản. Như chúng ta đã thấy, Johnson & Johnson
là một công ty trị giá 5 tỷđô-la với 150 chi nhánh độc lập, mỗi chi
nhánh có quy mô bình quân hơn 30 triệu đô-la. Mỗi chi nhánh được
coi là một “công ty” và mỗi “công ty” như thế đều do một “chủ tịch
hội đồng quản trị” đứng đầu. Các công ty được tổ hợp lại thành tám
nhóm, mỗi nhóm có khoảng hai mươi công ty, và các công ty trong
mỗi nhóm như thế lại tương đồng về khu vực địa lý hoặc về sản
phẩm. Cho dù không có công ty nào thật sự độc lập theo nghĩa có cổ
phần của riêng mình, nhưng các “hội đồng quản trị” rất tích cực
trong việc làm cho các chi nhánh giảm bớt được áp lực khi bị tổng
công ty can thiệp một cách thái quá (và thường là không cần thiết).
Một nhà bình luận trên tạp chí Wharton phát biểu như sau: “Số
lượng nhân viên tại trụ sở của Johnson & Johnson không
nhiều, chẳng có chuyên gia nào liên tục di chuyển qua các chi nhánh
như tại General Electric”.
Đối với lĩnh vực kinh doanh hàng tiêu dùng, đem lại khoảng 40%
doanh thu và lợi nhuận của Johnson & Johnson, công ty thẳng
thắn cho biết: có hơn 55 phòng khách hàng sản phẩm; mỗi phòng
ban chịu trách nhiệm về một công tác nhất định như marketing,
phân phối và nghiên cứu. Điều này phủ nhận quan niệm truyền
thống vốn luôn khẳng định rằng sự thống trị thị trường tiêu
dùng đòi hỏi phải có những hoạt động trên quy mô lớn. Số lượng có
thể ít hơn và quy mô mỗi đơn vị có thể lớn hơn, song chúng không
phải là lý do để tổng giám đốc James Burke tuyên bố trong một chủ