nghề nghiệp dựa trên những đặc tính của nghề nghiệp đó. Trong
trường hợp này, phần lớn các đối tượng nghiên cứu cho rằng Jack
là một kỹ sư.
Gregory Bateson cũng nêu ra tầm quan trọng của tính biểu
trưng:
“Có một câu chuyện mà tôi vô cùng yêu thích kể về một người
muốn tìm hiểu khả năng tư duy, không phải của tự nhiên, mà của
chiếc máy tính khổng lồ. Anh ta hỏi máy: “Máy vi tính có tư duy
như một con người không?” Tức thì máy vi tính bắt đầu khởi động
để phân tích các thói quen tính toán của bản thân. Sau cùng, nó in
ra câu trả lời trên một mẩu giấy. Người chủ chạy đến nhận câu trả
lời và đọc thấy dòng chữ sau đây được in rất tinh xảo: “ĐIỀU
NÀY GỢI TÔI NHỚ ĐẾN MỘT CÂU CHUYỆN. Một câu chuyện là
một điểm đầu mối hay một tổ hợp của các mối liên kết mà
chúng ta gọi là sự liên quan. Chắc chắn là máy vi tính đã đúng.
'Liên tưởng tới một câu chuyện' là cách tư duy của con người”.
Các phát hiện có liên quan bao gồm:
1. Chúng ta không lưu ý đến các kết quả trước đó. Lịch sử không
làm ta xúc động nhiều bằng một sự kiện thú vị (hoặc có thể là một
câu chuyện phiếm hấp dẫn). Chúng ta suy luận bằng những số
liệu có sẵn trong tâm trí (mà Kahneman và Tversky gọi là “khả năng
khám phá có sẵn”) ngay cả khi các số liệu ấy không có chút giá trị
thống kê nào. Khi gặp gỡ ba người bạn tại một khách sạn ở Tokyo
trong vòng một tuần, chúng ta thường nghĩ rằng “thật là kỳ quặc”,
chứ không tính đến xác suất lui tới cùng một địa điểm của những
người quen.
2. Nếu hai biến cố vô tình cùng xảy ra, chúng ta thường vội
vàng đi đến kết luận về mối tương quan nhân quả. Chẳng hạn,