KIẾM TU LÃNH LOẠI TỐC THẦN PHÁP - Trang 135

Chiến Dực đề nghị, “Ma Tu này chọn nơi này, ắt có dụng ý. Chi bằng

tách ra điều tra.”

Núi Tướng Nhạc phạm vi trăm dặm, Lâm Phương Sinh cũng đồng ý.

Năm người liền tự nhận phạm vi của mình, hóa thành kiếm quang, lần lượt
rời đi.

Lâm Phương Sinh hạ xuống sườn đông núi Tướng Nhạc. Trong núi cổ

mộc che khuất trời, lại có mãnh thú hoành hành, thợ săn phàm nhân không
dám lui tới, nên mấy loài sóc, kê trĩ gì đó đều không sợ người, chỉ núp sau
vòm lá thò đầu ra quan sát.

Lâm Phương Sinh nghe tiếng chim hót véo von, cũng không lấy kiếm,

chỉ dùng tay khẽ vén tán lá dày rậm rối rắm, cất bước đi qua, nâng cao cảnh
giác.

Y thong thả tiến lên, bất giác sắc trời dần dần nặng xuống, ngược lại tìm

được mấy loài linh dược. Lâm Phương Sinh thu lấy một ít, còn phần Ma Tu
hay thôn dân ngược lại không một bóng dáng.

Lâm Phương Sinh không vội vàng xao động, vẫn thong thả tiến lên, cẩn

thận điều tra, bỗng nhiên khí tức xung quanh có điều bất thường. Y lập tức
dừng lại, xoay người đi về phía một góc sơn tùng bên trái. Gốc sơn tùng
vốn chúc hàn, một cỗ âm hàn khí đánh tới, nhưng không hề tổn hại đến
Lâm Phương Sinh.

Y rút ra một thanh linh kiếm, gạt bụi rậm dưới gốc tùng ra, chỉ thấy một

cục lông trắng như tuyết đang cuộn tròn, run lên vì lạnh. Ra là một ấu lang.

Ấu lang kia chiều dài có chút bất thường, hơi thở mỏng manh, thấy Lâm

Phương Sinh đến gần thì khẽ gầm nhẹ, chỉ đợi y lại sátnó sẽ cắn, chẳng qua
quá nhỏ, một chút uy hiếp ngược lại giống như làm nũng, âm thanh tiếng
gầm cũng mang vài phần non nớt, khiến người ta buồn cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.