KIẾM TU LÃNH LOẠI TỐC THẦN PHÁP - Trang 233

Lâm Phương Sinh bị đỉnh đến mức thiếu chút nữa ba hồn bảy vía bay đi

mất, trần căn lại bị sư tôn kiềm trụ không cho phát tiết, một ngọn tà hỏa
dâng lên dồn vào nơi bụng dưới, càng lúc càng lan rộng, phảng phất như
muốn thiêu cháy cốt tủy.

Y chỉ còn có thể xiết chặt đệm chăn, ngón chân cuộn tròn, cong eo đón

hùa, khóc kêu thành tiếng, “Sư… sư tôn…. Ta…. Chịu không nổi….”

Ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn.

Hách Liên Vạn Thành không để ý y khóc kêu giãy dụa, vẫn cứ chầm

chậm kháng kích, ngay cả phùvăn HợpHoan kia cũng không chịu được, vui
sướng nghênh đón, giờ vô lực tiếp nhận, mỗi lần bị đỉnh đến chỉ có thể run
rẩy.

Hắn cúi mình áp xuống lưng của tiểu đồ đệ, nhằm ngay giữa xương vai

mà liếm, hài lòng nhìn bờ lưng trắng mịn như bạch ngọc run rẩy bất lực,
thanh âm cũng nghẽn lại, “Gọi tên của ta”.

Lâm Phương Sinh ngẩn ra, một cảm giác ấm áp hòa cùng giọng nói của

sư tôn chảy vào trong lồng ngực, khiến tim đập loạnkhông ngừng.

Lại bị sư tôn thô bạo đối xử, thân thể liên tục nhích lên phía trước, phủ

phục xuống giường.

Càng lúc sư tôn càng thô bạo, sàn giường cũng không chịu nổi sức nặng,

một chân bắt đầu sút ra.

Hách Liên Vạn Thành ghé vào tai y, “Gọi ta Vạn Thành.”

Lâm Phương Sinh do do dự dự kêu, “Vạn, Vạn Thành…”

Lời vừa nói ra, liền cảm thấy hung khí chôn trong cơ thể càng cứng rắn

nóng bỏng, giống như muốn thiêu rụi y từ trong ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.